Ta dại dột đã từng vui như Tết
Để giờ buồn rưng rức ngắm tàn phai
Hoa đã héo hương xuân rồi cũng hết
Còn riêng ta ôm ấp mãi u hoài
Ta ngốc nghếch trước chênh vênh mép vực
Ngóng thiên thu giữa bát ngát xanh trời
Câu vàng đá sắt son ai nỡ vứt
Lời nguyện thề hẹn ước cũng phai phôi
Ta chán ngán bởi chập chờn hư ảo
Mới rộn ràng hạnh ngộ lại chia tay
Mượn câu chữ sẻ chia niềm đau đáu
Bên vần thơ quên cay đắng tháng ngày
Dỗ dành ta hãy quên đi tất cả
Bước thong dong tâm an lạc tìm về!
Tưởng giếng sâu tôi nối sợi dây dài
Trả lờiXóaNào hay đâu giếng cạn... tôi tiếc hoài sợi dây
:((
Chuyện hư ảo của ngày xưa, hãy bỏ buông tất cả! Quên, quên để nhẹ nhõm, an yên!
Trả lờiXóaGiờ đã hay giếng cạn
Trả lờiXóaTa lấy lại sợi dây
...
:))