Chẳng có gì
để ủ rũ sầu đau
Sau những
bão dông đổ qua đời nghiệt ngã
Ta đã đứng
lên mặc gió đêm đông mặc ngày lửa hạ
Thắp sáng
tâm mình, lắng dịu hồn thơ
Đã biết câu
nhân thế hững hờ
Đôi lúc xát
vào hồn quặn thắt
Cũng có lúc
rưng rưng nước mắt
Vội quay
lưng che giấu nỗi nghẹn ngào
Đã qua rồi ngày tháng hanh hao
Tội thơ vận
luôn trở trăn khắc khoải
Tội cả con
tim ốm đau khờ dại
Cứ mãi loanh
quanh giữa mê muội cuộc đời
Cơn mưa rào
tầm tã vụt cuốn trôi
Những mảnh vỡ
nhọc nhằn trong quá khứ
… Ngày mùa
xuân rộn ràng câu chữ
Khúc hát
thăng hoa bay bổng tìm về
Thoảng mùi hương
ngầy ngật đam mê
Hoa ân tình
vẫn nồng nàn một thuở
Chim vẫn hót
líu lo cùng tròi xanh mây gió
Nắng mùa xuân
chan chứa rực bên thềm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét