cái thuở chưa quen lạnh lùng vô cảm
thời gian vô tình pha màu ảm đạm
sợi cỏ gai đâm tua tủa gót mềm
biết bao lần lê bước dưới trời đêm
đưa tay với khoảng thiên hà bất tận
níu lấy vì sao nhạt nhòa lận đận
giọt lệ buồn ngân ngấn mãi không vơi
bến sông Tương mòn mỏi ngóng góc trời
chưa hết thu sao lạnh về tê tái?
nốt lặng nào gãy lìa khắc khoải
khúc tự tình rơi rụng trái sầu tư
nước mắt nhòe ướt đẫm hết trang thư
làm sao quên kỉ niệm hồng ấp ủ?
cơn hồng thủy mang cuồng phong bão dữ
cuốn phăng đi niềm hạnh phúc rạng ngời
vần thơ hoài thổn thức chơi vơi…
thời gian vô tình pha màu ảm đạm
sợi cỏ gai đâm tua tủa gót mềm
biết bao lần lê bước dưới trời đêm
đưa tay với khoảng thiên hà bất tận
níu lấy vì sao nhạt nhòa lận đận
giọt lệ buồn ngân ngấn mãi không vơi
bến sông Tương mòn mỏi ngóng góc trời
chưa hết thu sao lạnh về tê tái?
nốt lặng nào gãy lìa khắc khoải
khúc tự tình rơi rụng trái sầu tư
nước mắt nhòe ướt đẫm hết trang thư
làm sao quên kỉ niệm hồng ấp ủ?
cơn hồng thủy mang cuồng phong bão dữ
cuốn phăng đi niềm hạnh phúc rạng ngời
vần thơ hoài thổn thức chơi vơi…
Chơi vơi... chới với... chơi vơi...
Trả lờiXóaHì hì hì...
Chơi vơi... chới với... chơi vơi...
XóaSao tôi buồn mãi người ơi...người à...
Hi hi...
Chơi vơi... chới với... chơi vơi...
XóaSao tôi buồn mãi người ơi...người à...
Bắc thang lên hỏi Trời già
Sao Trời chẳng hứ, chẳng hà... Trời ơi!
Hì hì hì...
Chiều nay thứ bảy mưa rơi
XóaChán chường chi lắm hỡi người... có hay?
Trời thương tặng hạt mưa bay
XóaTặng thêm khúc nhạc mê say, tuyệt vời!
Cảm ơn bạn của tôi ơi
XóaGiờ đây đã bớt chơi vơi muộn phiền
Chúc người tâm mãi an nhiên
Thơ vần dào dạt thần tiên tháng ngày
Đường đời dù lắm đắng cay
XóaGập gềnh, khúc khuỷu... như đày đọa ta?
Vẫn xanh lá, vẫn thắm hoa...
Trong veo, tự tại, tâm hòa, thong dong!
Mặc ai ngọc quý vàng ròng
XóaBên thơ tâm mãi bao dung rạng ngời