Rồi người như cánh vạc vút bay
Ta ngẩn ngơ nhìn theo khuất bóng
Tội con tim một kiếp lưu đày
Cứ mỏi mòn đêm ngày tưởng vọng
Rồi người như con nước mênh mang
Chở thuyền đi về nơi xa thẳm
Để bến xưa lặng ngắm điêu tàn
Tựa lau lách mắt nhìn đăm đắm
Rồi người như lờ lững mây chiều
Phút đến đi tưởng chừng vội vã
Bên ốc đảo từng bước liêu xiêu
Mãi thơ vần nhuốm màu buồn bã
Rồi người như vời vợi trăng sao
Đêm từng đêm nghe lòng quay quắt
Khúc tình ca câu chữ nghẹn ngào
Con tim gầy từng cơn quặn thắt
Rồi tất cả tan vào hư không
Rồi màn đêm phủ giăng mờ mịt
Đất và trời chìm với muôn trùng
Cho giấy bút mơ hoài cổ tích
Những vần trắc đưa cảm xúc lên lưng chừng, cheo leo..., hay thật!
Trả lờiXóaRất vui với cảm nhận của bạn DVD. Cảm ơn bạn.
Xóa