Chắc trăng buồn lắm hay sao
Xiêm y phai nhạt má đào kém tươi
Trách chi đêm tối ba mươi
Nguyệt tận giấu mất nụ cười liêu trai
Còn ta trĩu nặng u hoài
Âm thầm ốc đảo tháng ngày vô ngôn
Thả vần thơ… khép tủi hờn
Rộn ràng con chữ quên cơn não phiền
Tựa câu thiền định gieo duyên
Tâm vui tìm lại an nhiên cuối đời
Tổ chức họp mặt nơi ốc đảo
Trả lờiXóaKhuấy động cho quên luôn phiền não
Hì hì hì...
Thà rằng bạn với cô đơn
XóaSợ vô cùng sợ chập chờn ảo hư
Đã từng trĩu nặng sầu tư
Đãi bôi sân hận... lệ dư chán chường...
Thật ra là cô đơn mãi cũng thân thiết, thay đổi một chút lại không quen, hi hi hi...
XóaCảm ơn cô đơn vì sống bên nó, mình được tự do làm những gì mình thích. Thơ mình buồn chứ mình có buồn chút nào đâu!
Xóa