Nửa khuya trăng rụng xuống cầu
Ngỡ ngàng chẳng lẽ mùa ngâu vẫn còn?
Với tay vớt mảnh trăng non
Sắc vàng phai nhạt giấc mòn mỏi thu
Lối qua mờ mịt sương mù
Gió mây biền biệt lời ru xé lòng
Tưởng rằng trời đã sang đông
Se se cơn bấc chạy vòng quanh đây
Niềm riêng trăn trở tháng ngày
Chập chờn mộng mị phủ đầy bóng đêm
Ôm trăng hồn mãi nổi chìm
Tứ thơ biền biệt bên rèm đợi mong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét