Gác tay lên trán…
chuyện thường
Gác chân lên trán…
tỏ tường thế nhân
Thị phi
hai tiếng ngại ngần
Hoa rơi. Gió thoảng. Nhọc nhằn. Đãi bôi…
Gác tay
ngẫm nghĩ sự đời
Gác chân
mới thấy hết lời đục trong
Gác cho tới lúc
lăn vòng
Sững sờ… ôm cái hư không…
Chán chường!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét