Sáng nay
rớt sợi tơ vàng
Xôn xao trời đất
ngập tràn yêu thương
Đã xa
mấy nẻo chán chường
Tàn đông
dệt khúc vấn vương
cuối mùa
Thả trôi
sân hận
hơn thua
Nghe
tâm thanh thản
mới vừa tái sinh
Soi gương…
có phải bóng mình?
Nụ cười tìm lại
yên bình hồn thơ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét