Nào hò hẹn chi đâu
Để người phải nhắc nhở
Cứ nói hoài một câu
Rằng em phải về thôi
Rằng mùa thu đã chết
Rằng trời đông giá rét
Sẽ giết em lần mòn
Nhìn bóng mình héo hon
Yêu thương chừng phai nhạt
Cung đàn xưa lịm tắt
Thở than chẳng ích gì!
Lầm lũi bước chân đi
Đến tận cùng trời đất
Nỗi buồn cao chất ngất
Chỉ muốn khóc mà thôi!
Nước mắt cạn khô rồi
Quanh đây toàn xa lạ
Tưởng chừng như nắng hạ
Thiêu đốt trái tim đau
Thôi đành vẫy tay chào
Để không còn ray rứt
Hãy pha xanh màu mực
Nắn nót lời thơ êm
Mùa đông đã qua thềm
Gió bấc về tê tái
Mong mùa xuân trở lại
Hồn thơ nhẹ mỉm cười
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét