Gió bấc vừa
qua cửa sáng này
Nghe chừng
buốt giá ngập bờ vai
Bên rèm ủ rũ
buồn xa vắng
Tội trái tim
côi khóc lạc loài
Cách phượng
lìa loan mãi góc trời
Người miền
núi thẳm kẻ xa khơi
Tháng ngày
mòn mỏi… dài nhung nhớ
Kỷ niệm vàng
son của một thời
Bím tóc ngày
xưa thích dỗi hờn
Đợi người
trao gởi nụ yêu thương
Bờ vai vững
chãi từng nương tựa
Giờ đã bặt tăm
khuất nẻo đường
Rối sợi tơ
vương luống ngậm ngùi
Đông về héo hắt
nhạt bờ môi
Vầng trăng cổ
tích xa vời vợi
Thoảng chút
dư hương đã cạn lời
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét