Ngơ ngác
nhìn quanh một góc trời
Chỉ vầng mây
tím lửng lơ trôi
Cỏ hoa buồn
bã chiều đông muộn
Bóng lẻ bơ
vơ chẳng nói cười
Đâu rồi ấm
áp những tình thân
Từng sẻ chia
nhau nỗi nhọc nhằn
Chẳng ngại nắng
mưa hay gió bão
Vô tình hạt
bụi để băn khoăn
Tủi hờn nước
mắt cứ tuôn rơi
Đen trắng
phù vân cuộc đổi dời
Thơ vận lạc
loài sầu ủ rũ
Một mình ốc
đảo lãng quên thôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét