Bước lang
thang giữa cái rét đầu đông
Nắng ngủ vùi
trên phiến sầu gặm nhấm
Áo mỏng manh
thiếu vòng tay che chắn
Bấc thoảng về
se sắt lạnh bờ vai
Gọi tên anh
trong thăm thẳm đêm dài
Chợt tỉnh thức
lòng ngập tràn tê tái
Bao năm rồi
con tim chừng sợ hãi
Miền yêu
thương hoang hoải đến nao lòng
Bên này bờ
đăm đắm khoảng mênh mông
Đưa tay níu
mà cách xa vời vợi
Ngỡ lẩn khuất
bóng hình xưa vẫy gọi
Hồn mơ màng
như một kẻ mộng du
Phía trùng
khơi mờ mịt đám sương mù
Anh đã xa …
thiên thu ngàn cách biệt
Lạnh trời
đông nghẹn ngào niềm thương tiếc
Câu chữ buồn da diết tím trang thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét