“ Con ngoan rồi đó mẹ ơi !
Cầu mong cho mẹ sống đời với con ”
Từ phương xa nhớ mẹ mỏi mòn
Mây núi lô xô che khuất hình bóng
mẹ
Con nhớ quá cả một đời lặng lẽ
Áo bạc màu lam lũ với gió sương
Cha hy sinh oanh liệt chốn chiến
trường
Mẹ oằn lưng gánh gồng trong bão tố
Mồ hôi rơi hay lệ sầu tuôn đổ
Mẹ cam lòng nuôi con dại xót xa
Lần đầu tiên con bập bẹ gọi “ ba ”
Nỗi xúc động vỡ òa thành tiếng
khóc
Là hành trang trên đường đời cô độc
Nuốt tủi hờn đi tiếp bước chông
gai
Nuôi con thơ mẹ đâu quản tháng
ngày
Con giỏi giang mẹ rạng ngời ánh mắt
Rồi lớn lên con đã thành gia thất
Về xứ người xa cách trập trùng mây
Cuộc sống con giờ hạnh phúc đủ đầy
Chợt nhớ mẹ nơi quê nhà tần tảo
Lặn lội thân cò đi về trong mưa
bão
Chẳng an lòng khi gió thổi rung
cây
Chuối ba hương đã xa quá tầm tay
Muốn ôm mẹ vào lòng tìm hơi ấm
Lời ca dao mẹ ru nghe văng vẳng
Điệu bổng trầm nuôi con trẻ lớn
khôn
Tóc mẹ giờ đã ngả bóng hoàng hôn
Chợt thảng thốt khi mặt trời sắp
khuất
Tháng bảy về mùa Vu Lan thổn thức
Đóa hoa hồng dâng tặng mẹ kính yêu
!
Đã bao lâu rồi
Trả lờiXóachưa về thăm mẹ hở May tím ơi…
Đếm trên tay chẳng biết mấy mùa trăng
Trả lờiXóaNỗi nhớ mẹ hao gầy theo năm tháng
Thương mẹ quá cả quãng đời lận đận
Lo cho con đâu quản ngại thân cò
Xúc động...
Trả lờiXóa