Nhẹ đưa chân xuống cõi tạm trần
gian
Bước ngập ngừng e dè đầy sợ sệt
Nghe đâu đây những tình người bạc
thếch
Giỡn đùa nhau trên hai chữ nhân
sinh
Đến với nhau chẳng nặng nghĩa ân
tình
Câu chót lưỡi đầu môi thường đưa
đẩy
Nỗi ám ảnh bao lần ta trông thấy
Nên nghi ngờ tất cả mối tương
quan
Nhắm mắt đi sao lòng thấy bàng
hoàng
Lời đầu tiên chào đời là tiếng khóc
Đường trần gian sao nặng nề khó
nhọc
Màu rêu phong trên vách đá trợt
trơn
Có ai không cho ta rõ nguồn cơn ?
Nghe đơn độc giữa ánh nhìn xa lạ
Nước mắt rơi trong chập chờn thật
giả
Cuộc hành trình ngán ngẩm ở tương
lai !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét