có bao giờ người biết
đằng sau vẻ lạnh lùng
cô đơn cùng nhật nguyệt
là nỗi buồn rưng rưng
có bao giờ người biết
lần hội ngộ thu nào
giờ xa xôi biền biệt
tựa thiên hà trên cao
có bao giờ người biết
ốc đảo ngồi thẩn thơ
ngước nhìn mây tím biếc
ngỡ dáng ai mịt mờ
có bao giờ người biết
nụ cười má lúm xưa
quay lưng ngàn nhớ tiếc
sầu rụng rơi bốn mùa
cổ tích tình một thuở
trôi theo đợt sóng ngầm
ngày tháng dài trăn trở
tưởng vọng hoài trăm năm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét