chớm đông trời se lạnh
bấc đậu ở bờ vai
nỗi sầu xưa đặc quánh
còn vương nét u hoài
miệng thì thầm to nhỏ
quên hết mọi ảo hư
chôn vùi nơi cổ mộ
vẫy tay tiếng giã từ
thương bản thân mình nhé
mặc dòng đời đẩy đưa
làm bạn cùng cô lẻ
ta ru ta bốn mùa
chớm đông đầy cảm xúc
mượn câu chữ sẻ chia
lao xao miền giấy bút
nghe hạnh phúc tìm về
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét