Nỗi ray rứt làm tim ta quặn thắt
Gió se se cho ngỡ ngàng môi mắt
Giữa bạt ngàn bóng tối chợt bủa vây
Nỗi cô đơn trăn trở suốt tháng ngày
Ta đã khóc bên vần thơ cô lẻ
Giờ còn gì ngoài nỗi sầu quạnh quẽ
Ta cúi đầu nghe xa lạ tuổi tên
Xin cho ta chỉ hai chữ lãng quên
Ta trở về bên góc trời sám hối
Thôi giã biệt một quãng đời u tối
Để nỗi buồn cứ đeo đuổi ngày đêm
Hãy cho ta một góc nhỏ bình yên
Cho tâm được trở về miền tĩnh lặng
Cho nước mắt thôi không còn mặn đắng
Cho bờ môi đừng héo hắt nụ cười
Xin cảm ơn tình cảm của bao người
Đã yêu mến áng mây buồn muôn thuở
Rồi mai đây trên đường đời cách trở
Chút lắng lòng… lời cuối gởi cho nhau !
Lãng Mây quả thật không muốn làm vơi đi nỗi buồn vì thiếu nó trong cuộc đời, thơ Lãng Mây không mê thiêng đến thế .
Người ta bảo “ Muốn làm nghệ thuật phải có đủ 3 yếu tố : “ nghèo – cô đơn – niềm đam mê cháy bỏng” . Vậy thì có hề chi mà chẳng trải lòng :
“ Sao bỗng dưng lòng bỗng thấy chơi vơi”
Không quá đỗi bất ngờ trong mỗi khoảnh khắc cuộc đời , nhất là cuộc đời của một nữ thi sĩ thường lắm đa đoan lo chuyện bao đồng để rồi cái nỗi truân chuyên ùa về đầy ắp tâm hồn mà lãng du dan díu. Biết rằng sự dan díu thanh tao , thánh thiện nhưng giữa cái thế giới đầy vội vã với sự phô phang cuồn cuộn mấy ai chậm lại mà nhìn vào khoảng xa xăm hay ngược về quá khứ để cảm thấy bờ mi nằng nặng , lòng rưng rưng muốn khóc.
Có lẽ vì thế mà Lãng Mây thấy chơi vơi , thấy thấm thía cái nghiệp đời , cái duyên nợ với thơ.
“ Nỗi cô đơn trăn trở suốt tháng ngày
Ta đã khóc bên vần thơ cô lẻ
Giờ còn gì ngoài nỗi sầu quạnh quẽ
Ta cúi đầu nghe xa lạ tuổi tên”
Không còn là Lãng Mây yêu kiều đắm đuối mơ mộng xa xăm chỉ có một nỗi buồn quặn thắt não nề . Buồn như không buồn hơn được nữa , buồn nên nỗi không còn nhận ra hiện thực của mình , nỗi buồn của thi nhân là thế , nó khác người bình thường , nó là cầu nối giữa tâm hồn với tâm hồn , giữa hiện thực với thi ca.
“ Xin cho ta hai chữ lãng quên
Ta trở về bên góc trời sám hối
Thôi giã biệt một quãng đời u tối
Để nỗi buồn cứ đeo đuổi ngày đêm”
Cái nghiệp văn chương dễ gieo mầm họa cho thế gian đắm đuối chữ “ tình”. Âu cũng là từ tâm khảm mà ra. Cái tội buồn vui yêu ghét khác người để ai đó lầm tưởng tiết hạnh, lý đạo nào có thể né tránh khi đã chọn thơ ca là tri kỷ ở đời. Lãng Mây dù có muốn quên cũng không quên được mà cũng chẳng nên sám hối , thế nhân biết bao kẻ khao khát được mang tội như Lãng Mây mà nào có duyên , có phận.
Theo tôi “ Lời cuối cho nhau” là cảm xúc bất chợt ùa vào tâm thức của của một trái tim nhân hậu đa đoan, nhưng lại rất dễ bị kích động. Chính vì thế mà bài thơ có một giai điệu xuất thần khiến người đọc cũng cảm thấy thăm thẳm nỗi buồn. Nỗi buồn của duyên nợ đời thơ có sức lan tỏa thật khiến người ta cảm thấy xót xa mỗi khi cầm bút.
Cảm ơn áng mây buồn muôn thuở ấy đã lắng lòng lại để mãi làm duyên và điểm tô cho bầu trời thi ca thêm hương thêm sắc.
“ Xin cảm ơn tình cảm của bao người
Đã yêu mến áng mây buồn muôn thuở
Rồi mai đây trên đường đời cách trở
Chút lắng lòng lời cuối gửi cho nhau."
Lời kết thơ thật êm đềm dung dị , buồn đến thế mà vẫn còn duyên lắm Lãng Mây ơi! Ý thơ đã đạt đến đỉnh cao của chức năng giao tiếp. “ Lời cuối cho nhau” là thông điệp cho duyên phận đời thơ.
Lê Hiểu - BMT
Người ta bảo “ Muốn làm nghệ thuật phải có đủ 3 yếu tố : “ nghèo – cô đơn – niềm đam mê cháy bỏng” . Vậy thì có hề chi mà chẳng trải lòng :
“ Sao bỗng dưng lòng bỗng thấy chơi vơi”
Không quá đỗi bất ngờ trong mỗi khoảnh khắc cuộc đời , nhất là cuộc đời của một nữ thi sĩ thường lắm đa đoan lo chuyện bao đồng để rồi cái nỗi truân chuyên ùa về đầy ắp tâm hồn mà lãng du dan díu. Biết rằng sự dan díu thanh tao , thánh thiện nhưng giữa cái thế giới đầy vội vã với sự phô phang cuồn cuộn mấy ai chậm lại mà nhìn vào khoảng xa xăm hay ngược về quá khứ để cảm thấy bờ mi nằng nặng , lòng rưng rưng muốn khóc.
Có lẽ vì thế mà Lãng Mây thấy chơi vơi , thấy thấm thía cái nghiệp đời , cái duyên nợ với thơ.
“ Nỗi cô đơn trăn trở suốt tháng ngày
Ta đã khóc bên vần thơ cô lẻ
Giờ còn gì ngoài nỗi sầu quạnh quẽ
Ta cúi đầu nghe xa lạ tuổi tên”
Không còn là Lãng Mây yêu kiều đắm đuối mơ mộng xa xăm chỉ có một nỗi buồn quặn thắt não nề . Buồn như không buồn hơn được nữa , buồn nên nỗi không còn nhận ra hiện thực của mình , nỗi buồn của thi nhân là thế , nó khác người bình thường , nó là cầu nối giữa tâm hồn với tâm hồn , giữa hiện thực với thi ca.
“ Xin cho ta hai chữ lãng quên
Ta trở về bên góc trời sám hối
Thôi giã biệt một quãng đời u tối
Để nỗi buồn cứ đeo đuổi ngày đêm”
Cái nghiệp văn chương dễ gieo mầm họa cho thế gian đắm đuối chữ “ tình”. Âu cũng là từ tâm khảm mà ra. Cái tội buồn vui yêu ghét khác người để ai đó lầm tưởng tiết hạnh, lý đạo nào có thể né tránh khi đã chọn thơ ca là tri kỷ ở đời. Lãng Mây dù có muốn quên cũng không quên được mà cũng chẳng nên sám hối , thế nhân biết bao kẻ khao khát được mang tội như Lãng Mây mà nào có duyên , có phận.
Theo tôi “ Lời cuối cho nhau” là cảm xúc bất chợt ùa vào tâm thức của của một trái tim nhân hậu đa đoan, nhưng lại rất dễ bị kích động. Chính vì thế mà bài thơ có một giai điệu xuất thần khiến người đọc cũng cảm thấy thăm thẳm nỗi buồn. Nỗi buồn của duyên nợ đời thơ có sức lan tỏa thật khiến người ta cảm thấy xót xa mỗi khi cầm bút.
Cảm ơn áng mây buồn muôn thuở ấy đã lắng lòng lại để mãi làm duyên và điểm tô cho bầu trời thi ca thêm hương thêm sắc.
“ Xin cảm ơn tình cảm của bao người
Đã yêu mến áng mây buồn muôn thuở
Rồi mai đây trên đường đời cách trở
Chút lắng lòng lời cuối gửi cho nhau."
Lời kết thơ thật êm đềm dung dị , buồn đến thế mà vẫn còn duyên lắm Lãng Mây ơi! Ý thơ đã đạt đến đỉnh cao của chức năng giao tiếp. “ Lời cuối cho nhau” là thông điệp cho duyên phận đời thơ.
Lê Hiểu - BMT
Cảm xúc vẫn tuôn tràn khi đọc lại dòng cảm nhận của LÊ HIỂU đối với bài thơ LỜI CUỐI CHO NHAU.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn thật nhiều!
:)
Cảm nhận hay thiệt! :)
Trả lờiXóahttps://fluxmx.com/wp-content/uploads/2020/05/HD-happy-new-year-2021-gif-images-download-min.gif
Cảm ơn bạn DVD. Chúc bạn
Xóahttps://1.bp.blogspot.com/-VK0cSnPBSvY/X-q2esQaB8I/AAAAAAAASuQ/Saji23U98m0JRwqjdZfATJ4rw4DFl4VBgCLcBGAsYHQ/w400-h276/happy%2Bnew%2Byear%2B3.jpg