Ngập ngừng
qua ngõ nhà người
Nghiêng che
nón lá rối bời ruột gan
Sợ đôi mắt
liếc ngỡ ngàng
Sợ nụ cười mỉm
làm tan dỗi hờn
Tại ai rời rã keo sơn
Lời thề vàng
đá yêu thương nhạt nhòa?
Mỏi mòn bến
đợi thuyền xa
Còn đâu hai
chữ mặn mà tri âm?
Trở về chân
bước âm thầm
Cổng nhà vắng
vẻ xa xăm bóng hình
Mấy giò lan
mãi lặng thinh
Không câu
chào đón… giận mình ngu ngơ
Tội cho ngày
ấy dại khờ!…
Để giờ vẫn mãi vật vờ thương ai!
Trả lờiXóa:))
Tội cho ngày ấy dại khờ
Trả lờiXóaNghe câu đường mật để giờ sầu tư
:((