Tất cả rồi sẽ qua đi. Nỗi đau xé thịt da rồi sẽ dần tan biến.
Tự nhủ thầm như thế để tôi có thêm sức mạnh bước vào ca phẫu thuật thay máy phá
rung lần thứ ba.
Sáng 23/4, tôi dậy sớm và đi bộ bình thường như mọi ngày. Các
bạn gởi tôi lời chúc ca phẫu thuật thành công và mong tôi gặp mọi sự tốt lành.
Chia tay các bạn, tôi về nhà ăn vội gói xôi, uống ly cà phê sữa. Ngồi trước
máy, tự dưng cảm xúc ùa về và bài lục bát Chờ
ta về nhé tháng tư viết thật nhanh trong vòng 5, 10 phút như một lời hứa hẹn
sẽ gặp lại sau tuần lễ nằm viện.
Đưa tôi đi nhập viện kỳ này là hai em và đứa cháu trai mà
tôi cưng nhất. Gương mặt mấy em có vẻ đăm chiêu còn tôi thì tâm tư trĩu nặng. Đồng
ý khoa học tiến bộ nhưng vẫn còn một phần ngàn sự rủi ro, bất trắc. Tôi cứ nghĩ
lan man hết chuyện nọ đến chuyện kia. Giá ca mổ thất bại thì sao nhỉ? Tôi sẽ ra
đi mãi mãi. Len lén nhìn các em, nước mắt tôi muốn ứa ra. Cháu ngồi kế bên nhìn
gương mặt thiểu não của tôi liền trêu: “Cô Hai nhõng nhẽo kìa! Có gì đâu mà cô
Hai sợ! Bao nhiêu lần rồi…”. Đúng! Bao nhiêu lần tôi nằm trên giường mổ. Nói
chính xác tất cả đại phẫu, tiểu phẫu cũng 6 lần. Cái mùi ê te nồng hăng gớm ghiếc
làm tôi chán ngấy. Tôi cười như mếu, không trả lời.
Đường phố Sài Gòn buổi sáng chật cứng xe cộ. Xe phải nhích từng
chút một. Mặt trời đã lên cao. Tôi nhìn đồng hồ trên tay cháu: hơn 8 giờ rưỡi. Bên
trái tôi, công viên Lê Văn Tám người đi bộ, chơi thể thao vẫn còn đông. Nói
chung là những người lớn tuổi như tôi. Nhìn họ vô tư cười nói, tôi nghe thèm được
tự do đi đứng, sinh hoạt vui chơi như họ. Còn bên phải tôi, con đường Hai Bà
Trưng với chợ Tân Định tôi thường cùng cô bạn nhỏ đi mua sắm, ăn vặt. Thích nhất
là quán chè Bà Mười cùng món cơm rượu xôi vò thật hấp dẫn. Rồi cửa hiệu Như Lan
với vô số thức ăn ngon tuyệt vời như bánh giò, bánh bao, khoai mì hấp, bánh giầy
kẹp chả quế… Cứ tưởng tượng mấy món ăn ngon làm bụng tôi cồn cào. Ước gì mình mổ
xong rồi!…
Chẳng mấy chốc, Viện Tim đã hiện ra trước mắt tôi. Bệnh nhân
ngồi chờ khám la liệt. Giao túi xách cho mấy em ngồi ở ghế chờ, tôi đến khoa Cấp
cứu Nội tim mạch để trình diện. Đồng hồ ghi số 9:40. Em y tá Phương Linh giúp
tôi hoàn tất thủ tục giấy tờ bảo hiểm. Giường chật kín người. Tôi ngồi đợi bác
sĩ Văn trong cảm giác hồi hộp, mệt mỏi. Rồi cô y tá mang quần áo bệnh viện bảo
tôi thay. Tôi được truyền nước. Mạch quá mỏng manh phải ba lần mới đưa kim vào
được. Anh y công chuyển tôi qua xe lăn, đẩy vào khu vực phòng mổ. Hai em và đứa
cháu lúp xúp mang túi xách đi theo, nhìn thật đau lòng. Tôi quay ngoắt lại dặn
dò: “Ngồi đợi ở đây nghe!”
Cánh cửa phòng mổ lạnh lùng khép lại. Nhìn căn phòng rộng
thênh thang với trang thiết bị tối tân, sạch bóng tự dưng tôi cảm thấy ớn lạnh,
run bần bật. Nằm trên giường mổ, tôi lâm râm cầu nguyện. Mong mọi việc được tiến
hành suôn sẻ…! Máy cũ lấy ra, thay máy mới vào… Chỉ dăm ba ngày chịu đau, chích
kháng sinh, tập ngồi dậy nằm xuống một mình… Rồi tôi sẽ được xuất viện, trở về ốc
đảo thân yêu, tiếp tục mơ mộng, làm thơ, vui chơi cùng đám thiên thần
nhỏ bé…
DVD chả biết viết gì,
Trả lờiXóanên cười hì hì để ... trừ!
:d
Thầm nghĩ, có lẽ ML vẫn còn tiếp phần 2...
:)
Sẽ viết tiếp phần 2, chuyện dao kéo máu me khiếp lắm bạn ơi!
Trả lờiXóaPhải, phẫu thuật mà, có dao kéo, có máu me...
Xóa:))
http://www.baoxaydung.com.vn/stores/news_dataimages/hiep/022015/20/10/104428baoxaydung_19.jpg
:p
XóaẢnh minh họa ở trên vừa đẹp vừa ý nghĩa sâu sắc, ML thiệt là khéo chọn ảnh!
Trả lờiXóa:)
Chênh vênh nơi mép vực, phải không bạn? Nhờ tâm bình mà mình vượt qua cái chết, thêm một lần nữa chiến thắng với Thần Chết để trở về, tung tăng bên con chữ...
Trả lờiXóaPhải!
XóaChênh vênh nơi mép vực
Giữa hai bờ sinh tử
:))
:)
Xóa