Mải đắm chìm trong hư ảo viển vông
Ta đã rơi
Xuống tận cùng đáy vực
Đêm từng đêm chong đèn thao thức
Ngày lại ngày cúi mặt trầm tư
Trước mắt ta
Sương giăng phủ mịt mù
Chợt hoảng hốt khi thấy mình trượt dốc
Ngậm đắng nuốt cay trước lòng người hiểm hóc
Khép mắt ru mình đừng nhớ chuyện xa xôi
Không dưng nghe ray rứt bồi hồi
Thời gian vô tình gợi về kỷ niệm
Bao tháng năm ta mỏi mòn tìm kiếm
Khuất tinh cầu dòng thơ cũ thân quen
Rồi nhủ với lòng thôi hãy lãng quên
Nhưng làm sao quên được?
Sỏi đá thác ghềnh dẫy đầy phía trước
Đường ta qua gai nhọn vướng chân
Giọt đắng không vơi bớt nỗi nhọc nhằn
Mùa thu về lạc loài tủi phận
Tội tình cho thơ vận
Cứ đau đáu dỗi hờn để câu chữ buồn thiu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét