Chẳng biết
có phải vì hạt bụi vô tình lạc vào mắt sáng nay
Hay nỗi buồn
khiến tim mình vỡ vụn
Làm quay quắt
hồn thơ lắng đọng
Để nhọc nhằn
nhớ một thuở hồng hoang
Ngày trời đất
gặp nhau hạnh phúc ngập tràn
Câu chữ reo
vui ngọt ngào kỷ niệm
Có gió nhẹ
đưa
Có dịu dàng
mây tím
Hồn thơ
thăng hoa dệt khúc hát ân tình
Buổi hạ về nắng
sớm lung linh
Cùng dạo bước
dưới vòm phượng hồng rực rỡ
Nhặt hoa rơi
ép thành con bướm đỏ
Giấu kín vào tận cuối trang thơ
Những chiều
thu hoàng hôn xuống mịt mờ
Nghe heo may
nhẹ hôn lên mái tóc
Giọng huyên
thuyên rộn ràng con dốc
Giàn ti gôn
như khẽ mỉm cười
Rồi bỗng
dưng ngày tháng cũ xa khơi
Đông chợt đến
đẩy lùi về hai phía
Và lúc ấy
mình vô cùng thấm thía
Mạng ảo
mà…Nhạt thếch tựa như vôi!
Đứng lên đi!
Tôi tìm lại chính tôi!
Của một thời
hồn nhiên ngây dại
Hãy lãng
quên bấc mang niềm tê tái
Làm thơ vần
lạnh lẽo giữa trời đêm
Hãy là tôi
ngày ấy rất ngoan hiền
Áo lụa trắng
vụng về lem mực tím
Và con tim
yêu thương không bờ bến
Mảnh tình thơ đẹp mãi chẳng phai nhòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét