Con
về thăm ngoại, ngoại ơi !
Bao năm con đã sống đời tha hương
Ngó quanh một khoảng sân vườn
Nghe như hiu quạnh mây buồn phủ
giăng
Cỏ lau vướng víu bàn chân
Dây trầu vàng úa bên thân cau già
Giàn bầu chẳng thấy ra hoa
Mấy bụi rau ngót, thì là quắt
queo
Ao chuôm đầy cả rong bèo
Cá lội ngơ ngẩn nhìn theo bóng
người
Cây trái ủ rũ kém tươi
Chú Vện nằm cuộn biếng lười vẫy
đuôi
Nhà tranh rách nát tả tơi
Nhìn thấy mặt trời lấp ló trên
cao
Gió đưa rơi rụng tàu cau
Ngỡ là dáng ngoại thuở nào chắt
chiu
Áo nâu quần bạc khăn điều
Một đời nắng sớm mưa chiều thắt
lưng
Nhớ về ngày cũ bâng khuâng
Chưa được một lần báo hiếu dưỡng
nuôi
Nhiều khi nhớ ngoại ngậm ngùi
Mơ vòng tay ấm ngủ vùi giấc ngoan
Không dưng nước mắt tuôn tràn
Vắng xa bóng ngoại muôn ngàn nhớ
thương
Bàn thờ nghi ngút khói hương
Nén trầm cầu nguyện mười phương
Phật Trời
Ngoại về cực lạc thảnh thơi
Lung linh ngoại móm mém cười với
con !
Ôi chao,
Trả lờiXóaNgày xưa ngoại khẽ ầu ơ
Ơi câu lục bát nên thơ ngát lòng
Cho con bao giấc say nồng
Mà nay vắng ngoại phiêu bồng nơi mô…
Ngoại xa tháng đợi năm chờ
XóaCon như chiếc lá bơ vơ giữa dòng
Tội tình giá buốt mùa đông
Ôm cơn rét lạnh nghe lòng quặn đau
Lục bát nhiều khắc khoải...
Trả lờiXóa