mới vừa xuân chớm đã phôi pha
ngẩn ngơ nhìn vạt nắng hiên nhà
thời gian như thể tên bay vút
ấm lạnh bên đời thơ với ta
ngán ngẫm tình người lắm đãi bôi
ảo hư bùi ngọt đổi thay lời
thì thôi khép lại ân tình cũ
thả hết nỗi buồn gởi biển khơi
giữ sao tâm mãi được an yên
quên nỗi sân si lẫn muộn phiền
dạo bước thong dong nơi cõi tạm
một mình ốc đảo chốn non tiên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét