ngang qua vườn cổ tích
thấy xôn xao nói cười
tiếng chim kêu lích rích
nỗi nhớ nào khôn nguôi
đã một lần bão dữ
ập xuống đời ngổn ngang
lật tung miền quá khứ
câu thơ luống bẽ bàng
lâu rồi thành chai sạn
cảm xúc chẳng thăng hoa
nước mắt chừng khô cạn
quay lưng với ngọc ngà
thẩn thơ nhìn bóng lá
thành quách cũ tan hoang
bước chân như rệu rã
đâu điện ngọc cung vàng
vườn xưa ơi giã biệt
nghẹn đắng phút ly tao
băn khoăn niềm nuối tiếc
khúc tri âm nghẹn ngào
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét