Chỉ 15 tiếng đồng hồ nữa thôi là bước sang tháng 9.
Giã từ tháng 8 với ngập tràn những cung bậc yêu thương. Bên cạnh bầy thiên thần bé nhỏ, hầu như tôi quên bẵng đi nỗi buồn phiền dai dẳng. Trái tim ốm yếu giờ đã mạnh mẽ hơn với đoạn đường dài 5, 6 cây số mỗi ngày tôi đạp xe qua. Nụ cười vô tình đánh mất mười năm trước tôi cũng đã tìm lại được.
Mỗi ngày, đúng 5 giờ sáng, tôi cùng nhóm “Xe đạp ơi!” tụ tập ở công viên tập bài thể dục dưỡng sinh rồi bắt đầu chạy xe trên con đường thơm hương nguyệt quế, vang tiếng nói cười. Sau đó rẽ vào quán cóc ven đường cùng các bạn uống café, ăn sáng rồi ra chợ mua một ít thịt cá, rau cải, trái cây, vài món đồ ăn vặt... lương thực của một ngày.
Về nhà, tôi nhanh chóng quét dọn nhà cửa, lau nhà, làm bếp. Chỉ một thoáng công việc đã hoàn tất, tôi lo tắm táp, giặt giũ quần áo. Thế là xong! Thời gian còn lại của một ngày tôi đọc sách, xem phim, nghiên cứu trước bài sẽ dạy chiều hôm đó. Thỉnh thoảng cảm hứng về, tôi làm thơ, viết ngắn hay viết thư pháp.
Cuộc sống hiện nay của tôi là như vậy đó. Không mong cầu lợi danh, không bon chen, sân si hay than thân trách phận. Nhớ Nguyễn Công Trứ đã viết: “Tri túc, tiện túc, đãi túc, hà thời túc”. Biết đủ ấy là đủ!
Tạm biệt tháng 8! Chào tháng 9 và mong tâm luôn được an nhiên, tĩnh tại.
Bài viết hay . Chúc luôn vui nhé Đỗ Mỹ Loan
Trả lờiXóaXin cảm ơn anh Lê Cảnh Tiến đã ghé thăm. Chúc anh những ngày nghỉ lễ thật nhiều niềm vui.
Xóa