mới đó mà đã mười năm
thời gian vô tình chi quá
câu thơ to nhỏ thì thầm
rong rêu che mờ tất cả
ngang qua khu vườn ngày cũ
cỏ cây hoa lá điêu tàn
chong mắt tìm về quá khứ
đền đài thành quách tan hoang
muốn khóc cho vơi uất nghẹn
vì đâu phượng cách loan xa
vẫy tay thuyền đành tách bến
ngẩn ngơ giọt đắng vỡ oà
... đắng quá đi ...
Trả lờiXóa:(
Hi hi... Gia vị của cuộc sống!
Xóa:p