chiều nay mây trắng bay nhiều quá
chợt nhớ gì đâu một khoảng trời
sông núi trập trùng quen hoá lạ
để vần lục bát mãi chơi vơi
mười năm biền biệt hờn dâu bể
phượng vắng loan xa luống ngậm ngùi
thơ phú nhạt nhoà rưng mắt lệ
nhọc nhằn xướng hoạ chỉ riêng tôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét