vừa giã từ Đảo Ngọc
giờ tiếp tục lên đường
cao nguyên như mời mọc
rộn rã lời yêu thương
mơ màng con dốc nhỏ
liễu nghiêng nghiêng tóc thề
heo may đầy trong gió
thơm nồng vị sơn khê
thu ngập tràn phố núi
hoàng hôn lá rơi rơi
thông reo như tiếng gọi
người xa xăm góc trời
kỉ niệm hồng một thuở
không dưng thác lũ về
dặn lòng thôi tiếc nhớ
chuỗi tháng ngày đam mê …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét