anh về qua xóm nhỏ
nhà hoang vắng
bóng người
vườn xưa đầy
lá cỏ
nghe giọt buồn
rụng rơi
chuyện ngày
xưa xa lắc
hai đứa là
láng giềng
bốn mùa vang
tiếng hát
rộn ràng lời
đưa duyên
cũng bởi vì
ánh mắt
hay hờn dỗi
khóc nhè
anh chao
nghiêng hồn phách
đi lạc vào bến
mê
biển đời anh
dậy sóng
theo tiếng gọi
non sông
gặp nhau qua
giấc mộng
rồi tin em lấy
chồng
mấy mùa thu
thay lá
anh trở lại
quê xưa
ngang nhà em
buồn bã
nhớ thương
nói sao vừa
anh gọi thầm
khe khẽ
dấu yêu đã
xa rồi
tà dương
nhòa mắt lệ
con tim sầu
cút côi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét