nước lũ tràn
về
lớp học vắng
tanh
cô giáo lo âu
mỏi mòn trông ngóng
bầu trời mưa
giăng mây mù đánh võng
tiếng chim
kêu tắt lịm đầu nguồn
con suối đục
ngầu xối xả trào tuôn
đâu bóng
dáng đám học trò thơ dại?
cây cầu dây
phía thung sâu hớt hãi
cứ lắc lư
như muốn đứt lìa!
bên này bờ dõi mắt tận bên kia
dòng nước đỏ
lừ cắt chia thôn bản
chút
rưng rưng nhìn trang giáo án
cô miệt mài
ngồi soạn giữa đêm thâu
lớp học tranh
tre ướt dột mái đầu
bảng đen nằm
chờ vần câu cô dạy
mong lũ qua mau…
học trò trở lại
viên phấn ân
tình dìu dắt tương lai
giữa ào ạt
mưa giăng
đôi dòng lệ
chảy dài
thương chi
quá đám học trò miền núi!...
Thiệt đúng là cô giáo!
Trả lờiXóaBài thơ rất xúc động!
Vui với cảm nhận của bạn DVD. Mình vừa gửi báo Văn nghệ của tỉnh. Hy vọng bài thơ sẽ góp mặt trong mùa khai giảng năm học mới!
Trả lờiXóa:)