Ngồi buồn tựa cửa ngẫm nhân gian
Đen trắng ảo hư luống bẽ bàng
Mới biết ngọt bùi câu chót lưỡi
Riêng mình mặn đắng vẫn luôn mang
Ngẩng mặt nhìn lên một khoảng trời
Áng mây buồn bã ngóng xa xôi
Trách hờn ngọn gió hoài phiêu bạt
Núi thẳm non cao mãi kín lời
Nhật nguyệt thênh thang bấy đổi dời
Vô thường hai chữ lắm chơi vơi
Đảo điên nhân nghĩa tình phai nhạt
Thế sự quanh co chuyện khóc cười
Dặn lòng vùi lấp hẹn thề xưa
Lối gió đường mây mộng hóa thừa
Thơ vận lạc loài giờ ủ rũ
Bên rèm lặng lẽ ngắm thu mưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét