Đã biết rằng khi bước xuống trần gian
Câu cay đắng nhiều hơn lời mật ngọt
Buổi bình minh chim rộn ràng tiếng hót
Rồi hoàng hôn bàng bạc áng mây trôi
Hãy thong dong đi trọn nẻo đường đời
Dù đá sỏi gập ghềnh bao chướng ngại
Chân cứ bước mặc đêm dài tê tái
Dẫu trời đông buốt giá ngập sương giăng
Hãy an nhiên quên phiền muộn nhọc nhằn
Trăng mười sáu thả tơ vàng óng ánh
Dải lụa mỏng quấn ngang niềm cô quạnh
Như vỗ về xóa bỏ nỗi bi ai…
Đừng lao xao hay thườn thượt thở dài
Phía đằng đông mặt trời lên rực rỡ
Hãy xóa tan bao hoài nghi bỡ ngỡ
Bước xuống đời với ánh mắt bao dung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét