Đã từng buồn lay động cả càn khôn
Đất và trời nhìn nhau trong thổn thức
Muốn gởi gắm lời suy tư day dứt
Nhưng rừng vây núi chắn mọi cung đường
Muốn hét lên cho cạn nước đại dương
Giữa bến bờ chẳng còn gì ngăn cách
Con dã tràng thôi không tìm góc khuất
Giấu che đi nỗi tủi phận khôn cùng
Muốn thét gào cho trái đất nổ tung
Để thơ vần đừng nghẹn ngào cay đắng
Cho đôi mắt long lanh vơi vị mặn
Khúc nhạc tình réo rắt điệu du dương
Chẳng làm sao xóa hết nỗi chán chường
Trận hồng thủy cuốn phăng bao trầm tích
Hoài niệm xưa lạc nơi miền ký ức
Ta đi tìm ròng rã suốt bao năm
Buổi hoàng hôn bên ốc đảo âm thầm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét