15 tháng 7, 2018

ĐÓA THẠCH THẢO MỎNG MANH







Trời Sài Gòn sáng chủ nhật buồn hiu
Trận áp thấp vừa kéo về bất chợt
Mây vần vũ tựa ngàn cơn bão rớt
Em một mình áo mỏng buốt tái tê

Con đường Nguyễn Du dài đến lê thê
Hai hàng cây lá xạc xào trước gió
Chiếc dù tím che không đầy nỗi nhớ
Nước mắt buồn òa vỡ giọt rưng rưng

Tuổi học trò mười tám lắm bâng khuâng
Em mỏng manh giống loài hoa thạch thảo
Sao người nỡ dắt em vào mộng ảo
Để suốt ngày chìm đắm giữa thực hư

Rồi vô tình bỏ em bước bơ vơ
Phía ngã tư em thẫn thờ mong ngóng
Mưa mù mịt khiến lòng em dậy sóng
Phút lạc loài tóc rối xót xa bay…







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét