31 tháng 8, 2017

ÁO TÍM MÙA THU






Thẫn thờ bên cửa ngắm mùa thu
Qua ngõ sương mai vướng mịt mù
Lả tả lá vàng rơi trước gió
Chạnh lòng ngóng đợi bước phiêu du
              
Đâu còn ai nữa để chờ mong
Tháo cũi sáo bay vút khỏi lồng
Ông lái ngỡ ngàng bên gối mộng
Con thuyền tách bến nhớ chi sông

Áo tím ngày xưa ủ rũ sầu
Cung đàn réo rắt chuyện tình ngâu
Dang tay chẳng níu câu thề nguyện
Một kiếp đa đoan lệ hóa nhàu







AI VỀ NGANG...?






Ai về ngang lối cũ
Nhặt chút tình tôi rơi
Ngoảnh nhìn về quá khứ
Yêu thương rộn rã lời

Ai về ngang lầu mộng
Ghé thăm giùm vườn thơ
Tháng ngày dài mong ngóng
Chẳng biết có ai chờ?

Ai về ngang bến vắng
Thăm con nước lớn ròng
Lục bình trôi quanh quẩn
Nỗi niềm có bâng khuâng?

Ai về ngang đồi nhớ
Gởi giùm ta chút thương
Chuyện tình buồn một thuở
Con tim hoài vấn vương

Ai về ngang quán gió
Nhắn giúp ta vài lời
Mây một đời vò võ
Trách thuyền mãi mù khơi







BÊN HỒ NHẬT NGUYỆT






Lắng nghe
mây gió tự tình

Bên hồ Nhật Nguyệt
yên bình hồn thơ

Quên câu
nhân thế hững hờ

Xa rồi
ngày tháng đợi chờ
ảo hư






29 tháng 8, 2017

CHÈO THUYỀN RA BIỂN







Chèo thuyền ra biển dạo chơi
Ngại chi gió dập sóng dồi ngoài xa

Hải âu sải cánh chiều tà
Tiếng kêu ai oán vỡ òa nỗi đau

Mênh mông trời nước một màu
Ta ngu ngơ giữa bể dâu cuộc đời

Chèo thuyền ra biển thả trôi
Mấy nẻo ngậm ngùi hờ hững thế nhân

Nghiêng vai trút hết nhọc nhằn
Trở về nhẹ gánh băn khoăn tháng ngày







CẦU Ô LẠC BƯỚC







Trời mưa như thác đổ
Còn lòng ta lửa thiêu
Mơ một lần hạnh ngộ
Bâng khuâng biết bao chiều

Đường xa xôi diệu vợi
Vó ngựa còn ruổi rong
Hay thác ghềnh chắn lối
Để ngăn cách đôi dòng?

Hoàng hôn giăng chập choạng
Cầu Ô nối hai bờ
Mưa mịt mù nhân dáng
Lạc bước về bến mơ

Nép bên cầu chờ đợi
Giọt lưu ly ngập tràn
Lòng buồn như con rối
Chim lẻ bầy kêu khan

Mưa gieo sầu bạc mệnh
Áo mỏng ướt hóa nhàu
Chắc hẳn người không đến
Thơ viết chẳng thành câu






LỤC BÁT CÔ ĐƠN






Cô đơn thì mặc cô đơn
Mắc chi buồn bã dỗi hờn lá hoa?

Sáng nay mặc áo hoa cà
Tóc cột đuôi gà xuống phố cùng thơ

Nắng vàng óng mượt sợi tơ
Cứ theo quấn quýt đợi chờ bước chân

Mây thu xuống thấp thật gần
Heo may nhè nhẹ bần thần hồn ai

Xa rồi vần điệu u hoài
Nụ cười tìm thấy bao ngày đánh rơi

Cô đơn khoảnh khắc tuyệt vời
Thêm chút bồi hồi duyên dáng cho thơ

Mùa thu đẹp đến thẫn thờ
Con tim xao xuyến giữa bờ yêu thương







25 tháng 8, 2017

MẸ BỎ CON RỒI!






Mẹ bỏ con rồi ... giữa bão tố cuồng phong
Mười bốn tuổi … đầu quấn vành khăn trắng
Đứa con gái mồ côi tháng ngày thầm lặng
Nỗi tủi hờn cúi mặt khóc rưng rưng

Mẹ bỏ con rồi … Sao mẹ sớm quay lưng?
Áo con đứt khuy không ai đơm cúc
Bữa cháo bữa rau lạnh tanh bếp núc
Nhà dột cột xiêu thiếu thốn trăm bề

Mẹ bỏ con rồi ... bốn mùa rét tái tê
Con mơ được ngủ vùi trong vòng tay ấm
Nghe mẹ kể chuyện ngày xưa cô Tấm
Quả thị thơm … bà mẹ kế hung tàn

Mẹ bỏ con rồi ... đóa hồng nhuộm màu tang
Cài lên áo nghe ngập đầy thương nhớ
Mẹ vội bỏ đi chưa kịp câu nhắc nhở
Con bơ vơ hụt hẫng trước lòng người

Mẹ bỏ con rồi … dòng lệ cứ tuôn rơi
Con xa mẹ bao năm dài đằng đẵng
Vẫn còn nghe bên tai lời văng vẳng
Giọng yêu thương con trẻ lúc dỗ dành

Mẹ bỏ con rồi ... khi tóc hãy còn xanh
Con lạc lõng trên đường đời sỏi đá
Giờ con lớn khôn như trùng dương sóng cả
Mẹ yêu ơi, xin mẹ hãy yên lòng

Chốn thiên đàng mẹ nhẹ bước thong dong…








24 tháng 8, 2017

KHÉP LẠI VẦN THƠ






Thôi về 
khép lại vần thơ
Cũng thôi hờn trách 
hững hờ nhân gian

Vườn xưa 
lau lách hoang tàn
Ngọc ngà một thuở 
đã tan biến rồi

Đừng buồn 
để giọt lệ rơi
Đừng gieo cay đắng 
bồi hồi con tim

Câu chữ ơi, 
hãy ngủ yên
Mong sao quên hết 
ưu phiền bấy lâu








22 tháng 8, 2017

MÙA THU TỦI PHẬN







Mải đắm chìm trong hư ảo viển vông
Ta đã rơi
Xuống tận cùng đáy vực
Đêm từng đêm chong đèn thao thức
Ngày lại ngày cúi mặt trầm tư

Trước mắt ta
Sương giăng phủ mịt mù
Chợt hoảng hốt khi thấy mình trượt dốc
Ngậm đắng nuốt cay trước lòng người hiểm hóc
Khép mắt ru mình đừng nhớ chuyện xa xôi

Không dưng nghe ray rứt bồi hồi
Thời gian vô tình gợi về kỷ niệm
Bao tháng năm ta mỏi mòn tìm kiếm
Khuất tinh cầu dòng thơ cũ thân quen

Rồi nhủ với lòng thôi hãy lãng quên
Nhưng làm sao quên được?
Sỏi đá thác ghềnh dẫy đầy phía trước
Đường ta qua gai nhọn vướng chân

Giọt đắng không vơi bớt nỗi nhọc nhằn
Mùa thu về lạc loài tủi phận
Tội tình cho thơ vận
Cứ đau đáu dỗi hờn để câu chữ buồn thiu







21 tháng 8, 2017

DẠO BƯỚC CÙNG THƠ





Ngày nắng hồng rực rỡ
Rủ thơ cùng dạo chơi
Lá hoa ven đỉnh đồi
Lao xao đùa với gió

Chẳng buồn như mọi thuở
Mây khoác chiếc áo vàng
Thu mới vừa ghé sang
Bướm lượn lờ múa hát

Khúc giao mùa dìu dặt
Thoảng hương cỏ thơm nồng
Bước từng bước thong dong
Thơ mỉm cười hạnh phúc






BÀI HỌC ĐẦU TIÊN





Có hạt bụi nào rơi vào mắt cay cay
Trước mặt cô
Đám thiên thần bé nhỏ
Mắt long lanh nụ cười tươi nở
Tựa đóa hoa xinh rạng rỡ ánh mặt trời

Bài học đầu trang vở mới tinh khôi
Cô gởi gắm biết bao điều muốn nói
Tương lai nằm trong tầm tay với
Đâu phải mơ hoang hay ảo vọng xa vời

Bốn mươi mái đầu theo lời giảng ra khơi
Đất nước ta bốn ngàn năm lịch sử
Mong các em vượt muôn ngàn sóng dữ
Góp bàn tay xây dựng lại biển trời

Cảm xúc tràn về … nước mắt cô rơi
Nhìn các em khoanh tay chăm chú
Lời cô giảng đọng trên từng con chữ
Nét nghiêng nghiêng màu mực tím học trò

Bài tập đọc rộn ràng thơm ngát hương hoa
Hồn sông núi như trở mình vẫy gọi
Bình minh về xua tan bóng tối
Hạnh phúc yên vui …
Cây nảy lộc đâm chồi…








20 tháng 8, 2017

ĐỨNG GIỮA CƠN MÊ





Đứng thẫn thờ giữa Đài Bắc mưa bay
Chợt giật mình thời gian như dừng lại
Khu vườn xưa cỏ hoa hoang dại
Câu chữ vô tình
Thơ vận phôi pha!

Chẳng biết mưa hay nước mắt nhạt nhòa?
Ta cúi mặt giấu che bao phiền muộn
Dắt thơ lang thang giống như chạy trốn
Muốn xóa tan kỷ niệm một thời

Bão qua rồi sao mưa vẫn rơi rơi?
Chiếc áo khoác hững hờ
Bước chân lê rời rã
Tháng tám mùa thu mưa giăng buồn bã
Chờ đợi chuyến bay ký ức ùa về

Đài Bắc thẫn thờ đứng giữa cơn mê…

04/8/2017







MUỐN GIẬN MÙA THU





Muốn giận thu nhiều, có biết không?
Tại ai đôi má chằng tươi hồng
Tại ai tóc rối lười trâm lược
Mắt ướt u hoài mãi đợi trông

Hờn dỗi chi cho dạ héo sầu
Chiều về tắt nắng gió lao xao
Áng mây buồn bã giăng mờ mịt
Hoa cỏ rưng rưng nhạt nhẽo màu

Muốn viết bài thơ…thơ trốn chạy
Hoàng hôn nhuộm tím cả khung trời
Người đi biền biệt mùa thu ấy
Câu chữ nhọc nhằn … giọt đắng rơi






RƯNG RƯNG BUỔI THU VỀ





Mùa thu về rồi sao?
Sáng nay trên vòm lá
Hạ nói lời từ tạ
Heo may chớm rộn ràng

Chim đón chào mùa sang
Líu lo khoe giọng hát
Thanh âm nghe dìu dặt
Đánh thức cả khu vườn

Hoa cúc thoảng thơm hương
Áo lụa vàng rực rỡ
Bên nắng hồng bỡ ngỡ
Lóng lánh sợi tơ trời

Riêng ta vắng nụ cười
Nhìn mùa thu tủi phận
Chỉ bóng hình tha thẩn
Cùng tứ thơ lạc loài

Đã biền biệt bờ vai
Ốc đảo buồn quạnh vắng
Hồn thơ như chết lặng
Rưng rưng buổi thu về






18 tháng 8, 2017

CẢO THƠM CÒN MÃI






Chút dìu dịu heo may qua ngõ
Chiếc lá vàng trước gió nghiêng chao
Mùa thu đã đến rồi sao
Thoảng nghe văng vẳng dạt dào khúc ca

Bao ngày tháng cách xa biền biệt
Để nghe chừng nhớ tiếc mùa xưa
Yêu thương biết mấy cho vừa
Bỗng dưng vấp phải nắng mưa tội tình

Đêm tháng bảy đinh ninh trong dạ
Chiếc cầu Ô hối hả tìm về
Dẫu rằng mờ mịt sơn khê
Vẫn không xóa được lời thề trăm năm

Bước từng bước âm thầm lối cũ
Chợt mây đen vần vũ trên cao
Lặng nghe tiếng gió gầm gào
Bầy chim vỗ cánh bay vào trong mưa

Tình một thuở sớm trưa gìn giữ
Đâu ngại gì bão lũ cuồng phong
Thiên thu ghi tạc tấc lòng
Cảo thơm còn mãi bên dòng thi ca







TÔI, EM VÀ LY CÀ PHÊ BAN CHIỀU






Giữa chiều thu nhạt nắng
Buổi hội ngộ không ngờ
Khoảng trời tôi quạnh vắng
Em về cùng tứ thơ

Từ trập trùng núi thẳm
Cách xa tận ngút ngàn
Sót chút tình nồng ấm
Giữa hư thực ngổn ngang

Ly cà phê đắng ngắt
Sẻ chia buổi cuối ngày
Quên đi niềm quay quắt
Quên cả nỗi đắng cay

Nụ cười tôi tìm lại
Bên hoa lá yên bình
Bao trở trăn khắc khoải
Gởi mây trả trời xanh

Ly cà phê đen đậm
Cho thơ thêm ngọt ngào
Ánh mắt chiều thăm thẳm
Đọng lại thành ca dao

Cảm ơn em ngày tháng
Vẫn giữ mãi bên mình
Lời thơ buồn sâu lắng
Mặc kệ đời nhục vinh…







TẢN MẠN NGÀY THÁNG TÁM






Ngày về trong lặng lẽ
Ta nhìn ta ngỡ ngàng
Cuộc đời nhiều dâu bể
Thêm mối sầu ngổn ngang

Nhiều khi ta thèm khóc
Cho vơi bớt nhọc nhằn
Trước lòng người hiểm hóc
Dặn mình chớ băn khoăn

Chơ vơ trên đồi vắng
Đợi áng mây dỗ dành
Tóc rối như hờn giận
Gió vô tình vờn quanh

Ta muốn quên tất cả
Lời ai phủ dụ hồn
Gởi màu xanh hoa lá
Cất giữ giùm nụ hôn

Mong tâm luôn tĩnh lặng
Bớt ủ rũ … sầu đau
Mong yên bình ngày tháng
Thơ vận mãi dạt dào






17 tháng 8, 2017

ĐÓA HỒNG MỪNG SINH NHẬT






Đóa hồng mừng sinh nhật
Người tặng tôi lâu rồi
Xếp vào nơi góc khuất
Ngắm nhìn nhớ xa xôi

Hoa đã tàn rũ cánh
Màu cũng đã nhạt phai
Thu về sao buốt lạnh
Giăng giăng nỗi u hoài?

Hương hoa hồng ngai ngái
Theo gió thoảng khắp phòng
Thuyền về nơi hoang hoải
Có còn nhớ bến không?

Đóa hồng mừng sinh nhật
Cùng lời chúc ngọt ngào
Vẫn như còn lẩn khuất
Chập chờn giấc chiêm bao






16 tháng 8, 2017

TÔI TÌM LẠI CHÍNH TÔI





Em bảo tôi hay buồn
Vội tìm lời chống chế
Chỉ là dòng thơ buông
Nào đâu hờn dâu bể

Em bảo tôi hay để
Nước mắt chảy trong thơ
Cứ than van kể lể
Trách thiên hạ hững hờ

Em bảo tôi mộng mơ
Hết níu mây gọi gió
Suốt ngày mãi thẫn thờ
Tựa cửa nhìn ra ngõ

Em bảo tôi hay nhớ
Kỷ niệm cũ xa rồi
Lời thơ sầu nức nở
Nỗi niềm hoài chẳng vơi

Em bảo tôi hãy cười
Khoe đồng tiền trên má
Khoác áo màu da trời
Xuống phố vui rộn rã

Cảm ơn em tất cả
Mùa thu đã về rồi
Khoảng trời xanh yên ả
Tôi tìm lại chính tôi






DỆT LẠI BẢN TÌNH CA






Một ngày cuối hạ
Nó hối hả ra đi
Vội vã đến không ngờ
Nó làm gì để hồn phách ngẩn ngơ
Cứ như là trốn chạy?

Trốn chạy cuộc đời về miền hoang hoải
Thừa mứa chuyện ảo hư
Có những chiều vàng nó ngồi đó trầm tư
Chợt nhận ra giữa một rừng chữ nghĩa
Chỉ là vô ngôn viết rồi ngắm nghía
Đôi lúc quay cuồng nó kể lể than van
Tìm đâu ra ngày tháng thiên đàng
Khi nhân thế chỉ xem thơ vận đa đoan là trò đùa nghiệt ngã

Nó mơ làm chiếc lá
Cuộn mình trước dòng chảy thời gian
Thả trôi trong vỏ bọc hoang tàn
Tự do ngắm trời xanh bát ngát
Còn hơn là con rối gục đầu cúi mặt
Vay mượn chút tình câm
Đêm từng đêm rơi giọt lệ thầm
Nghẹn ngào thấy mình rớt vào tâm bão

Thôi đừng buồn đừng thêm câu phiền não
Đừng nhớ chi lần gặp gỡ trên cầu
Hãy nhẹ nhàng ru lại khúc ca dao
Ầu ơ dịu dàng bình dị…

Khép lại con tim … vỗ về lý trí
Dắt thơ tìm khoảng yên ả lá hoa
Dệt lại bản tình ca
Đã lâu rồi quên bẵng!






14 tháng 8, 2017

CẢM XÚC TỪ BỤC GIẢNG






Chẳng còn bao lâu nữa
Cô giã biệt mái trường
Xa học trò yêu thương
Xa bảng đen phấn trắng

Đứng trên này bục giảng
Nhìn ánh mắt sáng ngời
Nhìn rạng rỡ môi cười
Lòng cô đầy cảm xúc

Trang vở thơm mùi mực
Còn đọng lại ước mơ
Cô mãi là bến bờ
Neo thuyền chờ lữ khách

Rồi ngày mai xa cách
Cô ngồi đếm bâng quơ
Từng thế hệ học trò
Đàn chim non rời tổ

Cô biết mình sẽ nhớ
Cảnh lớp học say sưa
Nghe cổ tích ngày xưa
Quên trống trường đã điểm

Cô nhớ màu áo tím
Mùa thu mặc đến trường
Nhớ hoa cúc tỏa hương
Trên bàn cô rực rỡ…









ĐẸP MÃI KHÚC TÌNH CA!






Chiều dừng chân trên Thành phố Trầu Cau
Cơn bão rớt để mưa bay mờ mịt
Hoàng hôn về màu mây thêm xám xịt
Chợt thấy lòng trĩu nặng trầm tư

Bên chiếc cầu treo ta đăm đắm đợi chờ
Mấy sợi dây chăng khuất che tầm mắt
Sợi nhớ sợi thương đan nhau dày đặc
Núi giăng hàng che mất bóng người thương

Đứng ngẩn ngơ trên cầu Địa Cửu Thiên Trường
Nghe lạc lõng một mình ta đếm bước
Từng đôi tình nhân dìu nhau trong hạnh phúc
Tiếng nói cười rộn rã dưới cơn mưa

Chiếc ô xanh nghiêng che bớt gió lùa
Tóc rối bay hình như là hờn dỗi
Dòng sông Tình Yêu gầm gừ thét gọi
Nước đục ngầu cuồn cuộn đổ ra khơi

Tàu điện reo vang chuông đổ từng hồi
Đường cao tốc im lìm quạnh vắng
Phía Đài Trung chẳng lẽ bão còn dai dẳng
Trói chân người để lời hẹn bay xa?

Cầu Tình Yêu bóng lẻ chiều tà
Gió mơn man đậu bờ vai lạnh buốt
Chuyến tàu đêm đang chậm dần phía trước
Biết đâu chừng! … Kìa dáng dấp thân quen!

Gia Nghĩa lung linh ấm nụ cười hiền
Mùa thu mới về rạng ngời môi mắt
Thôi vẫy chào vần thơ buồn chất ngất
Có nhau rồi … đẹp mãi khúc tình ca!










NGÀY ĐẦU ĐI HỌC





Sáng nay thức dậy sớm
Mẹ nhìn bé mỉm cười
Đằng đông bác mặt trời
Cũng nghiêng đầu chào bé

Tia nắng vàng vừa hé
Đã ghé ngang khu vườn
Hoa nở bừng sắc hương
Lá mượt mà xanh ngắt

Chim cất cao giọng hát
Mẹ dắt bé đến trường
Áo trắng thật dễ thương
Chiếc nơ cài trên tóc

Ngày đầu tiên đi học
Ong bướm rộn rã mừng
Cây cổ thụ ngoài sân
Chúc bé luôn chăm chỉ

Nắm tay mẹ, thủ thỉ:
“Bé hứa sẽ học ngoan!”
Mẹ nhìn bé ngỡ ngàng:
“Cô học trò lớp Một!”






13 tháng 8, 2017

LỤC BÁT ĐA ĐOAN






Nửa khuya giấc ngủ trốn tìm
Đèn khêu bấc lụn cánh rèm trở trăn
Bút chao thả chữ rơi vần
Câu thơ nghèn nghẹn thêm phần xót xa

Không dưng nước mắt vỡ òa
Gió đi biền biệt mặn mà còn đâu
Níu trăng…trăng tận đỉnh đầu
Gọi mây…mây cũng âu sầu lửng lơ

Vô thường được mất ai ngờ
Mặc kệ hững hờ nhạt nhẽo thế nhân
Rồi ra con tạo xoay vần
Ngủ đi…quên hết nhọc nhằn đa đoan







12 tháng 8, 2017

TRỐN CHẠY MÙA THU





Bước vội ra đi
Không lời từ giã
Hành trang mang theo tất cả
Chỉ mỗi câu lục dỗi hờn giấu mặt lặng câm

Trốn chạy mùa thu
Lặng lẽ
Âm thầm
Ta đi về nơi quanh năm ầm ào tiếng sóng
Hồn thơ như lắng đọng
Giữa mờ mịt núi đồi
Giữa trống vắng lạ xa

Đường cao tốc băng băng nghiêng mắt ngắm thiên hà
Đèn ngợp sắc màu che hết mấy vì tinh tú
Gọi tên người trong cơn cuồng phong bão dữ
Xa thật rồi … thăm thẳm đếm cô liêu

Gọi lại cơn gió chiều
Nhờ chuyển đến người vài lời thăm hỏi
Gió đỏng đảnh hôn lên tóc rối
Rồi lượn lờ vút cánh bay nhanh

Câu lục buồn hiu đợi tiếng dỗ dành
Câu bát ở đâu nghìn trùng xa cách?
Vần sáu tám ủ ê hờn trách
Bởi vì ai phượng nhớ loan mong?

Trốn chạy mùa thu
Hay trốn chạy nỗi lòng?
Hơn ba giờ bay…bao nhiêu là hải lý
Nhắm mắt lại quên nỗi buồn vạn kỷ
Phút xao lòng giọt đắng chợt tuôn rơi…





GIỌT ĐẮNG ƯU PHIỀN





Có phải vì ly cà phê đắng ban trưa
Mà cả đêm cứ chong đèn ngồi thức
Bài tứ tuyệt thất niêm sai luật
Cứ vấp váp hoài nhàu cả trang thơ

Đêm chẳng trăng sao mây kéo kín mịt mờ
Gió cũng lãng quên bức rèm thưa im lặng
Tội con tim dật dờ giữa bốn bề quạnh vắng
Từng nhịp đập u hoài…như xé nát không gian

Tại vì đâu gieo nên cảnh bẽ bàng?
Trách chim sáo sổ lồng rồi bay vút
Đâu còn nhớ vườn xưa ngập tràn hạnh phúc
Hoa lá xôn xao rộn rã một thời…

Giọt đắng vẫn còn đọng ở đầu môi
Đêm vẫn thênh thang còn ta nhiều dâu bể
Nhắm mắt lại ru mình khe khẽ
Hãy ngủ đi…quên bao mối ưu phiền!







BẤT NGỜ HAI LỐI RẼ







Và thế là ta thực sự mất nhau!
Buổi chiều thu trời ầm ào mưa đổ
Ta bên đây… người bên đó…
Hai tinh cầu xa lắc xa lơ

Tại vì đâu hai lối rẽ bất ngờ?
Ta chẳng biết…
Chẳng làm sao biết được!
Chỉ thấy áng mây đen phía trước
Che kín cả khoảng trời đầy ắp mộng mơ

Ngày tháng ra sao khi hồn phách dật dờ?
Câu chữ buồn thiu xếp vào ngăn ký ức
Thơ vận đa đoan để nhạt phai màu mực
Niêm luật hững hờ ngắc ngứ chẳng êm tai

Khoác vẻ lạ xa tự giam ta vào chốn tù đày
Nơi ốc đảo ru mình trong câm  lặng
Nhìn bốn bề chỉ toàn quạnh vắng
Nước mắt nhạt nhòa ướt đẫm trang thơ

Người đã ra đi…còn chi nữa đợi chờ?
Ta sẽ tự đứng lên sau cơn trượt dài thê thảm
Màu mây buồn giăng giăng ảm đạm
Tan vỡ rồi… đừng nuối tiếc uổng công!

Hãy là mây một kiếp tang bồng
Hãy là gió trọn đời phiêu lãng
Gởi cơn mưa nỗi muộn phiền nghẹn đắng
Tìm cho mình một góc khuất bình yên…