12 tháng 8, 2017

GIỌT ĐẮNG ƯU PHIỀN





Có phải vì ly cà phê đắng ban trưa
Mà cả đêm cứ chong đèn ngồi thức
Bài tứ tuyệt thất niêm sai luật
Cứ vấp váp hoài nhàu cả trang thơ

Đêm chẳng trăng sao mây kéo kín mịt mờ
Gió cũng lãng quên bức rèm thưa im lặng
Tội con tim dật dờ giữa bốn bề quạnh vắng
Từng nhịp đập u hoài…như xé nát không gian

Tại vì đâu gieo nên cảnh bẽ bàng?
Trách chim sáo sổ lồng rồi bay vút
Đâu còn nhớ vườn xưa ngập tràn hạnh phúc
Hoa lá xôn xao rộn rã một thời…

Giọt đắng vẫn còn đọng ở đầu môi
Đêm vẫn thênh thang còn ta nhiều dâu bể
Nhắm mắt lại ru mình khe khẽ
Hãy ngủ đi…quên bao mối ưu phiền!







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét