Chiều dừng chân trên Thành phố Trầu Cau
Cơn bão rớt để mưa bay mờ mịt
Hoàng hôn về màu mây thêm xám xịt
Chợt thấy lòng trĩu nặng trầm tư
Bên chiếc cầu treo ta đăm đắm đợi chờ
Mấy sợi dây chăng khuất che tầm mắt
Sợi nhớ sợi thương đan nhau dày đặc
Núi giăng hàng che mất bóng người thương
Đứng ngẩn ngơ trên cầu Địa Cửu Thiên Trường
Nghe lạc lõng một mình ta đếm bước
Từng đôi tình nhân dìu nhau trong hạnh phúc
Tiếng nói cười rộn rã dưới cơn mưa
Chiếc ô xanh nghiêng che bớt gió lùa
Tóc rối bay hình như là hờn dỗi
Dòng sông Tình Yêu gầm gừ thét gọi
Nước đục ngầu cuồn cuộn đổ ra khơi
Tàu điện reo vang chuông đổ từng hồi
Đường cao tốc im lìm quạnh vắng
Phía Đài Trung chẳng lẽ bão còn dai dẳng
Trói chân người để lời hẹn bay xa?
Cầu Tình Yêu bóng lẻ chiều tà
Gió mơn man đậu bờ vai lạnh buốt
Chuyến tàu đêm đang chậm dần phía trước
Biết đâu chừng! … Kìa dáng dấp thân quen!
Gia Nghĩa lung linh ấm nụ cười hiền
Mùa thu mới về rạng ngời môi mắt
Thôi vẫy chào vần thơ buồn chất ngất
Có nhau rồi … đẹp mãi khúc tình ca!