31 tháng 7, 2017

XÔN XAO THÁNG TÁM






Tháng tám vừa ngang qua ngõ
Xôn xao ký ức hiện về
Hồn thơ bao ngày trăn trở
Đắm chìm mộng mị tỉnh mê

Tự dưng vô tình chân bước
Kéo đất gần lại với trời
Để nghe thơ vần thổn thức
Ngàn năm nỗi nhớ khôn nguôi

Cảm xúc tràn lên ánh mắt
Cảo thơm đọng lại bên đời
Xóa tan phiến sầu hiu hắt
Chim chuyền cất giọng chơi vơi

Mùa thu về cùng tháng tám
Heo may rộn rã câu chào
Khép lại chuỗi ngày ảm đạm
Êm đềm khúc hát ca dao







29 tháng 7, 2017

TÌNH ĐÃ PHÔI PHAI







Ta chạy lòng vòng tìm chút dấu yêu xưa
Nhưng tất cả chỉ là huyền thoại
Cổ tích tình lạc vào miền hoang hoải
Nỗi tủi hờn bên mười ngón tay suôn

Cứ ngỡ thời gian xóa hết chán chường
Ta gọi gió níu trăng … làm dịu cơn quay quắt
Đâu còn ai! …  Lòng như kim châm muối xát
Mới giật mình … hư ảo phủ giăng giăng!

Đâu còn ai chia sẻ nỗi nhọc nhằn
Khu vườn xưa chỉ toàn lau lách
Những nụ hồng u sầu héo hắt
Chẳng tỏa hương hay phô sắc mặn mà

Đau xé lòng gai nhọn cứa thịt da
Làm tỉnh thức giữa chập chờn mộng mị
Quặn thắt buồng tim … cơ hồ ngã quỵ
Không còn gì! … Tình đã phôi phai!






26 tháng 7, 2017

DỐC HẠ BUỒN






Mùa hạ nói gì với em
Mà chiều nay giọt rơi sùi sụt?
Con dốc buồn thiu chạy dài hun hút
Dáo dác nhìn…chẳng thấy dáng thân quen!

Cánh phượng ngủ vùi nào nhớ tuổi tên
Chú ve im lìm trốn mình dưới lá
Ngước nhìn sợi tơ giăng óng ả
Hồn đắm chìm trong mộng mị xa xôi

Lật ngăn ký ức một thời
Kỷ niệm ùa về như thác đổ
Câu chữ tung tăng hồn thơ bỏ ngỏ
Rộn tiếng yêu thương hạnh phúc ngập tràn

Chợt bão lũ về gieo rắc ngổn ngang
Hai lối rẽ…hai phương trời cách biệt
Giờ chỉ còn nuối tiếc
Phút lắng lòng… nghe nhớ lắm lời ru

Con dốc giăng mưa bỗng hóa mịt mù
Cuối con đường có ai đâu chờ đợi?
Chân lê bước trên lối mòn diệu vợi
Sợi u hoài thấm lạnh cả bờ vai









24 tháng 7, 2017

NGẬM NGÙI MƯA THÁNG BẢY





Làm sao xóa được cơn mưa?
Khi trước mắt đám mây mù bao phủ
Em cuộn mình ủ rũ
Lẩn quẩn trong vòng tròn không lối thoát ngõ ra

Ký ức ngổn ngang một thuở ngọc ngà
Em xếp lại giấu tận cùng góc khuất
Tội ngăn tim lắm não phiền u uất
Cứ âm thầm gánh chịu kiếp đa đoan

Sợi mưa bay hay nỗi nhớ giăng hàng
Lẩn khuất phía sau mảng rêu rong kỷ niệm
Khung trời dấu yêu với nhánh bằng lăng tím
Anh đã từng âu yếm hái trao em

Đời phải đâu khúc nhạc êm đềm
Nên hoa tàn phai dưới mưa cuồng gió giật
Từng cánh mỏng rớt xuống đời tan tác
Em ngậm ngùi trước mặc định sầu tương

Mây loang lổ trên cao… vấp phải chán chường
Xé toạc ra trăm ngàn mảnh vỡ
Cơn mưa trút ào ào như thác đổ
Em ngỡ ngàng…
Nào phải bởi tại ai?

Con đường em qua lẻ bóng lạc loài
Nên yêu thương cũng lạnh lùng ngoảnh mặt
Mưa tháng bảy sao trộn về hơi bấc
Buốt vai gầy mỏng mảnh... nhớ xa xăm










23 tháng 7, 2017

KHÉP CỬA GIẤU MÙA THU





Ta về khép cửa giấu mùa thu
Lối nhỏ rêu phong nẻo mịt mù
Tơ nhện phủ giăng màu lạnh lẽo
Gió hờn thôi chẳng tiếng vi vu

Mấy chiếc lá khô ủ rũ sầu
Bên thềm nhớ mãi chuyện tình ngâu
Lời thề một thuở giờ phai nhạt
Đôi bóng hình xưa bạc mái đầu

Đông vẫn chưa qua rét buốt đầy
Sương mờ vướng víu bởi heo may
Góp gom kỷ niệm từng chiu chắt
Giữ kín ngăn tim chuỗi tháng ngày






VỠ VỤN






Ngủ thôi!
Đêm đã sắp tàn
Cũng vừa tháng tám
đi ngang ngõ nhà

Mảnh gương
vỡ vụn xót xa
Làm sao chắp được
ngọc ngà bấy lâu?

Lòng chênh chao
đến bạc đầu
Nửa khuya thảng thốt
còn đâu một thời?

Thuyền thơ
biền biệt ra khơi
Con tim khép lại
để rồi ngẩn ngơ

Tội câu lục bát
dại khờ
Chịu muôn vết cứa
đợi chờ hồi sinh








22 tháng 7, 2017

MÈO CON BIẾT LỖI






Đêm qua mưa rả rích
Sáng mát dịu bầu trời
Mèo soi gương thỏa thích
Rửa mặt hoài không thôi

Nắng lung linh mặt đất
Mèo phóng nhanh lại vồ
Tự dưng nắng vụt tắt
Mèo đi tìm ngẩn ngơ

Tay mân mê ria mép
Mèo trốn mẹ dạo chơi
Khoác bộ quần áo đẹp
Vừa đi vừa mỉm cười

Chợt ngang qua bãi cỏ
Thấy trước mặt khúc xương
Liền xuất hiện chú chó
Từ bên kia vệ đường

Hai bên tranh nhau lấy
Mèo luôn miệng ngoao ngoao
Chó ngoắt đuôi ngoe nguẩy
Trận hỗn chiến bắt đầu

Sau một hồi giao đấu
Mèo rách nát bộ lông
Chó chân tay đầy máu
Trông thê thảm vô cùng

Về đến nhà chập tối
Bị bố mẹ la rầy
Mèo cúi đầu hối lỗi:
“Con xin chừa từ đây!”





VƯỜN NHÀ CỦA BÉ





Ngày mới vừa thức dậy
Mặt trời ngả mũ chào
Nắng vàng đưa tay vẫy
Hoa lá đùa lao xao

Tung tăng đàn ong mật
Tập thể dục ngoài vườn
Chú ve sầu ngủ gật
Bên cúc vàng tỏa hương

Líu lo đàn chim sẻ
Rủ nhau đi tìm mồi
Chim gõ kiến khe khẽ
Trò chuyện cùng chìa vôi

Gió lượn lờ điệu múa
Bên mấy nụ hoa hồng
Bướm chen vào ở giữa
Bị rượt đuổi chạy vòng

Cùng chích chòe mãi hát
Bé quên tưới tắm cây
Hoa lá giờ héo hắt
Chẳng tươi tắn mặt mày

Nhanh chân chạy xách nước
Bé luôn miệng hát ca
Dù đi xuôi về ngược
Bé thích nhất vườn nhà





21 tháng 7, 2017

EM ĐÃ TRỞ VỀ






Em đã trở về… anh biết không?
Vườn xưa cải cũng mới lên ngồng
Bướm vàng bay lượn như mừng rỡ
Chim vạc kêu chiều gợi nhớ mong

Em đã trở về…chẳng thấy anh!
Sông xưa còn nhớ chuyện đôi mình
Vỗ bờ sóng nước tung ào ạt
Tóc gió vờn bay tưởng dáng hình

Em đã trở về…mắt xót cay
Lối xưa rêu phủ nhện giăng đầy
Cỏ lau vướng víu thêm hờn tủi
Đêm đã ngập tràn…lạnh buốt vai

Em đã trở về…anh ở đâu?
Trăng xưa đã chếch tận ngang đầu
Ánh vàng héo hắt màu phai nhạt
Tội nghiệp thơ vần chịu bể dâu




NGẪM CHUYỆN NHÂN GIAN





Ngồi buồn tựa cửa ngẫm nhân gian
Đen trắng ảo hư luống bẽ bàng
Mới biết ngọt bùi câu chót lưỡi
Riêng mình mặn đắng vẫn luôn mang

Ngẩng mặt nhìn lên một khoảng trời
Áng mây buồn bã ngóng xa xôi
Trách hờn ngọn gió hoài phiêu bạt
Núi thẳm non cao mãi kín lời

Nhật nguyệt thênh thang bấy đổi dời
Vô thường hai chữ lắm chơi vơi
Đảo điên nhân nghĩa tình phai nhạt
Thế sự quanh co chuyện khóc cười

Dặn lòng vùi lấp hẹn thề xưa
Lối gió đường mây mộng hóa thừa
Thơ vận lạc loài giờ ủ rũ
Bên rèm lặng lẽ ngắm thu mưa






XA RỒI GÁC GIÓ LẦU TRĂNG





Nghe thoảng góc trời hương dạ lý
Tự dưng nỗi nhớ kéo nhau về
Bên cầu tương ngộ cùng tri kỷ
Đã mấy mùa vàng lạc nẻo quê

Đâu phải rượu nồng chếnh choáng say
Mà sao nghiêng ngả chuỗi tháng ngày
Trông vầng nhật nguyệt chờ ai nhỉ
Giọt đắng bên đời có vị cay

Xa rồi gác gió lẫn lầu trăng
Kỷ niệm ngày xưa chắc lụi tàn?
Nhả chữ gieo vần ươm lối mộng
Mịt mờ… biền biệt…giấc mơ tan?







20 tháng 7, 2017

XIN MỘT LỜI AN NHIÊN






Ngày về trong lặng lẽ
Ta nhìn ta dỗ dành
Mặc cho đời dâu bể
Mặc chen chúc lợi danh

Mặc mày đưa mắt liếc
Mặc lời nói dao găm
Hư ảo xin từ biệt
Ốc đảo sống âm thầm

Biển giờ tan sóng gió
Cát trắng nằm lặng yên
Dã tràng thôi bỡ ngỡ
Khóe mắt thôi lệ viền

Trước thênh thang trời đất
Xin một lời an nhiên
Quên đi niềm quay quắt
Quên mọi nỗi ưu phiền





VỀ THUẬN AN QUÊ EM





Về quê em đi anh
Vườn cây trái ngọt lành
Hàng dừa nghiêng soi bóng
Bên dòng sông ngát xanh

Thuận An quê hương em
Nhịp sống thật êm đềm
Màn đêm vừa tắt lịm
Nắng mai hồng rực lên

Nghe trong gió thoảng hương
Khóm hoa dại ven đường
Chen lung linh sắc lá
Cho lòng càng vấn vương

Màu áo trắng thơ ngây
Líu lo chim gọi bầy
Tung tăng cùng bè bạn
Lối nhỏ vờn cỏ may

Cô công nhân dễ thương
Bước vội vã trên đường
Mắt rạng ngời hạnh phúc
Một góc trời quê hương

Về quê em nghe anh
Thuận An ấm áp tình
Lời ca dao lắng đọng
Đất và người đẹp xinh








YÊU ANH RỒI ...EM CHẲNG PHẢI LÀ EM!







Từ khi yêu anh
Em hay hờn hay dỗi
Em lại thường nói dối
Cứ âm thầm giấu giếm bản năng

Có những lúc em đờ đẫn băn khoăn
Anh gặng hỏi…em chối quanh không có
Khi buồn bã để long lanh mắt đỏ
Em giả vờ hạt bụi mới rơi ngang

Em chẳng thích màu vàng
Vậy mà nghe anh yêu loài hoa cúc
Em may áo và mặc trong ấm ức
Màu tím bằng lăng tủi phận sững sờ

Yêu anh rồi em lắm mộng mơ
Một túp lều tranh... hai trái tim bỏng cháy
Thật sự thì đâu phải
Em luôn mơ lấy một tấm chồng giàu

Em thích xe hơi và ngôi nhà có tầng cao
Sống chuỗi ngày hạnh phúc
Với những bài thơ thơm tho mùi mực
Có giận hờn, trách móc lẫn yêu thương

Nhiều khi em chán chường
Chỉ muốn nổ tung cơn phiền muộn
Nhưng yêu anh em đành lòng chạy trốn
Trốn nỗi buồn…
Trốn chạy cả chính em!

Em chỉ mong cuộc sống mãi êm đềm
Em bên anh như mây nhởn nhơ cùng gió
Vần thơ em không còn trăn trở
Yêu anh rồi…em chẳng phải là em!








18 tháng 7, 2017

MÙA ĐÃ TÀN PHAI





Thôi mùa đã tàn phai
Bước chân như lạc loài
Hoa lá chừng xa lạ
Cho ngỡ ngàng mắt ai

Còn đâu những ngày xưa
Rộn rã tiếng nô đùa
Chạy đuổi chim bắt bướm
Chẳng ngại gì nắng mưa

Bên thơ vận tung tăng
Cùng thả chữ gieo vần
Bàn tay trao hơi ấm
Chợt thấy lòng bâng khuâng

Rồi dông bão ghé ngang
Vườn xưa bỗng điêu tàn
Chim chẳng buồn giọng hót
Mối tơ vò riêng mang

Trách người vội đổi thay
Quên đi chuỗi tháng ngày
Ấm nồng tình bằng hữu
Giờ chỉ còn đắng cay

Về hong lại vần thơ
Mặc thế nhân hững hờ
Ru ta ngày hạ trắng
Khúc tình buồn bơ vơ








17 tháng 7, 2017

KHẮC KHOẢI BẾN SÔNG XƯA





Em trở về thăm lại nhánh sông xưa
Tội bến nước tủi hờn nghiêng dáng đợi
Đám lục bình ngược xuôi không mệt mỏi
Còn riêng em nghe nỗi nhớ tràn về

Cây si già soi bóng nước vân vê
Mái tóc thề ngàn năm hoài chung thủy
Vẳng tiếng sóng vỗ mạn thuyền kể lể
Chuyện tình buồn một thuở vẫn chưa tan

Đứng thẩn thơ bên bến nước ngỡ ngàng
Buổi hoàng hôn một mình em lặng lẽ
Đã bao phen nổi chìm cơn dâu bể
Trái tim gầy rưng rức đếm cô liêu

Bến sông xưa khắc khoải mỗi sớm chiều
Ngồi vọng tưởng con thuyền trôi biền biệt
Miền xa thẳm…có bao giờ người biết
Nước lớn ròng chỉ bìm bịp kêu khan?





TỨ TUYỆT CHIỀU MƯA





Mưa ghé ngang qua phố
Xám xịt cả màn mây
Hình như là thác đổ
Giội xuống ngàn cỏ cây

Sợi nào là sợi nhớ
Sợi nào là sợi thương
Tội cuộc tình dang dở
Cứ mãi hoài tơ vương

Mắt rưng rưng ngấn nước
Nhòe nhoẹt cả mặt gương
Tóc ngắn lười trâm lược
Thẫn thờ nhìn mưa tuôn

Mưa gieo chi phiền não
Khúc tri âm cạn lời
Chiều nay bên ốc đảo
Nghe nỗi sầu chơi vơi





16 tháng 7, 2017

CÙNG ANH LÊN ĐỒI CAO






Cùng anh lên đồi cao
Nghe gió hát rì rào
Mây lượn lờ điệu múa
Chợt thấy hồn xuyến xao

Tay anh nắm tay em
Băng qua vạt cỏ mềm
Bước đi từng bước nhẹ
Sợ vấp giọt sương đêm

Hoa dại đẹp như mơ
Nghiêng cánh mỏng đợi chờ
Nhẹ nhàng anh hái vội
Cài lên tóc ngẩn ngơ

Vài chiếc lá rụng rơi
Bay về phía cuối trời
Mùa thu về chưa nhỉ
Khúc hát nào chơi vơi

Gió thổi tóc rối tung
Chiếc nơ tím ngại ngùng
Năm ngón làm chiếc lược
Dỗ dành em rưng rưng

Mắt ngước nhìn trời xanh
Nghe hạnh phúc ngọt lành
Bờ vai đầy vững chãi
Mong ngày đừng qua nhanh







CON DỐC NGÀY XƯA





Em đã trở về nơi hò hẹn ngày xưa
Con dốc mùa thu mây trời lãng đãng
Giàn ti gôn phai tàn theo năm tháng
Hàng cây cao hờ hững chẳng đoái hoài

Đứng thẫn thờ bên dốc đá đợi chờ ai?
Hình bóng cũ ngập tràn trong tâm tưởng
Ngã rẽ ấy dạt trôi về hai hướng
Cho cuộc tình đằm thắm vội vỡ tan

Hôm chia tay nước mắt cứ tuôn tràn
Nỗi tủi hờn làm mắt mi trĩu nặng
Em thẫn thờ nuốt vào hồn giọt đắng
Hoa tim buồn vỡ vụn khóc ly tao

Mưa chợt rơi trên vai áo nghẹn ngào
Chẳng có ai dỗ dành cơn hờn tủi
Đâu còn gì để luyến lưu tiếc nuối
Thôi xa rồi ngày tháng của yêu thương!






BIỂN CHIỀU





Tựa lưng vào vách núi
Ngắm biển chiều mênh mông
Dã tràng chạy lòng vòng
Nhìn thênh thang bãi cát

Gió khe khẽ giọng hát
Bản nhạc nước ngất ngây
Để lơ lửng màu mây
Hồn thơ nghe man mác

Sóng vỗ bờ dào dạt
Đến tận miền khơi xa
Từng đợt nhỏ hiền hòa
Tựa lời ru êm ả

Biển chiều trông đẹp lạ
Chim hải âu ngang trời
Hoàng hôn nhè nhẹ rơi
Làm xao lòng lữ khách





XA RỒI NGÀY THÁNG YÊU THƯƠNG





Chỉ là câu chữ vô tình
Sao tim lại từng cơn quặn thắt?
Mới mùa qua thơ còn dào dạt
Giờ lạc vần sai luật thất niêm

Trở lại vườn xưa thêm ray rứt nỗi niềm
Vẫn dáng dấp cô đơn ngày cuối hạ
Đóa vô ưu chiều mưa dông tầm tã
Ngẩn ngơ lòng rớt vội chút buồn tênh

Lá vàng rơi theo gió thả dập dềnh
Kỷ niệm xưa tràn qua miền nhung nhớ
Rồi tự dưng hồn lạc loài bỡ ngỡ
Đau đáu nhìn khoảng trời rộng hắt hiu

Tựa lưng vào phiến đá liêu xiêu
Mây loang lổ ngập đầy bong bóng nước
Mảnh vụn vỡ không thể nào níu được
Xa thật rồi…ngày tháng cũ yêu thương







15 tháng 7, 2017

MÙA HẠ CÓ CÒN?





Hạ còn nán lại bên đời
Hay đã im lìm bỏ đi đâu mất?
Sáng mở cửa sợi tơ vàng lẩn khuất
Ghé bên rèm vuốt tóc nét bâng khuâng

Trên tàng cao ve nín bặt bần thần
Mấy nhánh phượng rưng rưng màu phai nhạt
Cơn mưa giữa mùa ấm nồng hương đất
Áo học trò giờ đã biết tương tư

Buổi tan trường người nhét vội phong thư
Bên ngăn cặp đầy yêu thương kỷ niệm
Tập thơ tình với nhánh bằng lăng tím
Mãi theo em suốt cả bốn mùa

Có những hôm về học giữa ban trưa
Nắng lung linh chơi trò đuổi bắt
Tiếng cười trong veo thanh âm ngọt mật
Tay nắm bàn tay đôi má ửng hồng

Thời gian vô tình để nỗi nhớ mênh mông
Con sáo sang sông rồi cách xa biền biệt
Phượng rũ buồn với ngập tràn nuối tiếc
Xa thật rồi màu áo trắng ngây thơ

Hạ có còn không?...Mắt mãi ngóng chờ
Chân bước lang thang một ngày tháng bảy
Sợi mưa giăng đổ qua đời tê tái
Để câu vần khắc khoải ướt trang thơ








CHỜ ĐỢI DÁNG THU XƯA





Mùa thu bỏ đi đâu
Để chiếc lá vàng ngơ ngác
Tiếng chân ai giẫm lên nghe xào xạc
Quá khứ xoay tròn mười ngón ủ ê

Mùa thu sao đi mãi chưa về
Tội nhánh cúc não nề phiền muộn
Nỗi hắt hiu khi hoàng hôn chơi trò chạy trốn
Cánh mỏng thẫn thờ cúi mặt giấu cô liêu

Mùa thu đi đâu để ngẩn ngơ chiều
Hoa lộc vừng dỗi hờn nằm thiêm thiếp
Nhớ…nhớ lắm bước chân chưa về kịp
Cho lời ru tắt nghẹn… úa màu hoa

Thu bỏ đi đâu quên ngày tháng ngọc ngà
Một thuở bình yên ngập đầy hạnh phúc
Đã xa rồi con dốc dài hun hút
Bóng với hình giờ ngăn cách đôi nơi

Thu bỏ đi đâu cho dạ rối bời
Khung cửa hẹp quên trâm cài lược giắt
Bình minh về phấn son chừng phai nhạt
Tháng bảy mỏi mòn chờ đợi dáng thu xưa






11 tháng 7, 2017

CHỢT NHỚ CA DAO





Lâu rồi quên bẵng ca dao
Để vần sáu tám cồn cào nhớ thương

Lầu mây quán gió dặm trường
Nửa khuya nhã nhạc vấn vương cõi lòng

Góc trời dạo bước thong dong
Ngẩn ngơ chiếc lá cuối dòng tỉ tê

Cung thương cung oán não nề
Vẳng trong sâu thẳm lời thề trăm năm

Giấu ngăn ký ức hương thầm
Thiên thu một khúc tri âm giao hòa

Gió mang tiếng hát bay xa
Giữa đêm nguyệt tận nghe da diết buồn