Ngủ thôi!
Đêm đã sắp tàn
Cũng vừa tháng tám
đi ngang ngõ nhà
Mảnh gương
vỡ vụn xót xa
Làm sao chắp được
ngọc ngà bấy lâu?
Lòng chênh chao
đến bạc đầu
Nửa khuya thảng thốt
còn đâu một thời?
Thuyền thơ
biền biệt ra khơi
Con tim khép lại
để rồi ngẩn ngơ
Tội câu lục bát
dại khờ
Chịu muôn vết cứa
đợi chờ hồi sinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét