Thôi mùa đã tàn phai
Bước chân như lạc loài
Hoa lá chừng xa lạ
Cho ngỡ ngàng mắt ai
Còn đâu những ngày xưa
Rộn rã tiếng nô đùa
Chạy đuổi chim bắt bướm
Chẳng ngại gì nắng mưa
Bên thơ vận tung tăng
Cùng thả chữ gieo vần
Bàn tay trao hơi ấm
Chợt thấy lòng bâng khuâng
Rồi dông bão ghé ngang
Vườn xưa bỗng điêu tàn
Chim chẳng buồn giọng hót
Mối tơ vò riêng mang
Trách người vội đổi thay
Quên đi chuỗi tháng ngày
Ấm nồng tình bằng hữu
Giờ chỉ còn đắng cay
Về hong lại vần thơ
Mặc thế nhân hững hờ
Ru ta ngày hạ trắng
Khúc tình buồn bơ vơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét