31 tháng 12, 2016

LỤC BÁT CUỐI NĂM





Cuối năm
thơ trốn đi chơi
Một mình ốc đảo
đứng ngồi không yên


Hoàng hôn
đã xuống bên thềm
Trăng non
lấp ló sau rèm
ngẩn ngơ


Còn chi đâu
để đợi chờ?
Xòe tay…
tay trắng…
mộng mơ xa rồi!


Con chữ
trăn trở khôn nguôi
Còn thơ biền biệt góc trời lãng du!











TỎ BÀY





Chỉ vô tình gặp gỡ
Nào hò hẹn chi đâu
Để người phải nhắc nhở
Cứ nói hoài một câu


Rằng em phải về thôi
Rằng mùa thu đã chết
Rằng trời đông giá rét
Sẽ giết em lần mòn


Nhìn bóng mình héo hon
Yêu thương chừng phai nhạt
Cung đàn xưa lịm tắt
Thở than chẳng ích gì!


Lầm lũi bước chân đi
Đến tận cùng trời đất
Nỗi buồn cao chất ngất
Chỉ muốn khóc mà thôi!


Nước mắt cạn khô rồi
Quanh đây toàn xa lạ
Tưởng chừng như nắng hạ
Thiêu đốt trái tim đau


Thôi đành vẫy tay chào
Để không còn ray rứt
Hãy pha xanh màu mực
Nắn nót lời thơ êm


Mùa đông đã qua thềm
Gió bấc về tê tái
Mong mùa xuân trở lại 
Hồn thơ nhẹ mỉm cười













28 tháng 12, 2016

RỚT VẦN SÁU TÁM BÊN PHÀ







Nửa khuya
dừng bước bên phà
Sóng vỗ róc rách
nghe da diết buồn


Vẳng đâu đây
khúc tha hương
Câu vọng cổ
giữa đêm trường
thở than


Với tay
níu ánh trăng vàng
Rớt vần sáu tám
ngỡ ngàng tứ thơ


Phà Vàm Cống
chợt ngẩn ngơ
Giật mình hư ảo mịt mờ trăm năm













26 tháng 12, 2016

VU VƠ CHIỀU NHẠT NẮNG





Ghé thăm bậu sao nhà cửa vắng tênh?
Con chó nhỏ gừ gừ như muốn sủa
Mấy giò lan thò đầu bên song cửa
Vẫy tay chào … rực rỡ cả vườn thơ


Nhà bậu đẹp…đẹp đến nỗi ngẩn ngơ!
Ốc đảo của qua hoang sơ buồn bã
Thiếu sắc đỏ, vàng... chỉ lưa thưa cành lá
Giống như qua…mãi chẳng có nụ cười


Màu tím buồn lãng đãng áng mây trôi
Ngang qua ngõ cho qua nhiều cảm xúc
Thơ của qua chỉ là thân gỗ mục
Lắm bẽ bàng khi đứng trước thiệt thua


Đọc thơ bậu sao đầy vị cay chua
Qua ngỡ ngàng nghe lòng mình hụt hẫng
Muốn tìm bậu để trút cơn hờn giận
Nhưng làm sao qua giận bậu cho đành?


Bậu với qua là đôi bạn chí tình
Sẻ chia nhau từng ngọt ngào câu chữ
Cùng trải qua trận cuồng phong bão dữ
Thì nỡ nào trách bậu quá vô tâm!


Chắc tại qua nông nổi mới hiểu lầm
Rồi trách cứ để bậu thêm phiền não
Qua đã hiểu sau những ngày nắng ráo
Cơn mưa dầm làm thơ bậu trợt trơn


Hiểu nhau rồi tình bạn sẽ đẹp hơn!
Bậu mỉm cười…thơ sẽ bớt cô đơn!









LẺ BÓNG KHÓC CHƠI VƠI







Bậu buồn chi mà vật vã suốt đêm
Chẳng ăn uống, biếng cười và biếng nói
Có ai đâu mà chờ với đợi
Không tiếng dỗ dành…hờn dỗi uổng công!


Mới hôm qua bậu mặc áo lụa hồng
Chân mang hài thêu phượng loan rực rỡ
Bím tóc đung đưa thêm dài nỗi nhớ
Vậy mà giờ…ủ rũ mắt mi cay


Tội cho bậu vấp phải sợi u hoài
Để trăn trở, buồn hiu mùa băng giá
Bởi cứ ngỡ cho đi là nhận về tất cả
Chứ nào ngờ giọt đắng lại riêng mang


Con tim quắt quay… nước mắt bẽ bàng
Trách người sao vô tình bạc nghĩa
Giờ đây bậu mới đau lòng thấm thía
Câu thủy chung chỉ chót lưỡi đầu môi


Lòng dặn lòng đừng buồn nữa bậu ơi!
Thôi xấp mặt ngủ vùi quên quá khứ
Kỷ niệm ngọc ngà … nồng nàn câu chữ…
Giờ đã vút bay tận cuối chân trời


Bậu một mình…
Lẻ bóng…
Khóc chơi vơi…













25 tháng 12, 2016

MƯA HÃY THÔI RƠI







Tháng Chạp về sao mưa vẫn chưa ngơi?
Mấy liếp hoa mẹ ươm chờ dịp Tết
Chẳng ngại nắng mưa chẳng câu mỏi mệt
Chăm bón cho hoa suốt cả tháng ròng


Ngày qua ngày mẹ chỉ chờ mong
Hoa tươi tốt trổ vừa kịp lúc
Phiên chợ cuối năm mọi người đông đúc
Mẹ đổi lấy hoa thêm một ít tiền


Ba ngày xuân sắm sửa cúng gia tiên
Còn dư dả mẹ mua thêm quần áo
Tội thân cò vượt qua ngàn dông bão
Mặc gió sương…mặc sỏi đá gập ghềnh


Lưng mẹ còng đi từng bước chông chênh
Thương mẹ lắm muốn đỡ đần quang gánh
Nhưng chim non chưa đủ lông đủ cánh
Biết làm gì để chia bớt gian nan?


Mưa ơi mưa…đời mẹ quá nhọc nhằn
Áo bạc màu đi về trong lặng lẽ
Xin mưa hãy lau khô đi dòng lệ
Để mùa xuân ấm áp mắt mẹ hiền…











21 tháng 12, 2016

KHÉP LẠI VẦN THƠ







Dông bão đi rồi
Tình cũng đã phôi phai
Niềm uất hận
Xin chôn vào dĩ vãng
Cảm ơn người
Đã gọi về năm tháng
Nghĩ cuộc đời mình
Chẳng giây phút dịu êm


Ta bước đi trong thăm thẳm trời đêm
Phía tương lai mịt mờ câu vô định
Kiếp rong rêu chưa lần toan tính
Quay lưng thôi
Chẳng biết được bến bờ


Sóng xa khơi cứ mãi lượn lờ
Đêm vắng sao sỏi gập ghềnh dẫn lối
Thân lục bình tháng ngày dài trôi nổi
Xấp mặt lãng quên một cõi đi về


Ta vẫn mong
Buông bỏ nỗi đam mê
Để tìm lại
Nét hồn nhiên ngày cũ
Khép kín vần thơ bình yên giấc ngủ
Ốc đảo thong dong tận đến cuối đời















LANG THANG PHỐ NÚI






















Sáng nay mây trời xuống thấp
Thêm chút lạnh lẽo mùa đông
Phố núi sương mù tràn ngập
Chợt nghe tê tái trong lòng

Dạo quanh một vòng thành phố
Con đường vắng bước chân qua
Mọi người chắc còn say ngủ
Xuân Hương sóng gợn hiền hòa

Tựa lưng ngắm hàng liễu rũ
Tưởng như chải tóc bên hồ
Xuyến xao trên từng con chữ
Gọi về dào dạt hồn thơ

Mặt trời cũng vừa thức giấc
He hé chút tia nắng vàng
Bức tranh thiên nhiên tuyệt tác
Êm đềm nhạc ngựa reo vang











20 tháng 12, 2016

BĂN KHOĂN GIỌT ĐẮNG







Tình cờ ghé quán cà phê
Hình như vang vọng lời thề năm xưa
Vẫn còn đọng chút hương thừa
Miên man nỗi nhớ cũng vừa ghé thăm


Ta về … chiều xuống âm thầm
Hạt sương vỡ vụn ướt đầm đôi vai
Ngẩn ngơ tháng rộng năm dài
Vẫn không buông được u hoài trở trăn


Nhìn từng giọt đắng băn khoăn
Thời gian chưa thể xóa hằn nỗi đau
Hoàng hôn đã xuống ngang đầu 
Cà phê phố núi tím màu nhớ nhung













CÀ PHÊ PHỐ NÚI







Cà phê sao chỉ mình ta?
Sáng nay phố núi nghe da diết buồn


Mưa gieo chi hạt vấn vương
Để ta vấp phải giữa đường ngẩn ngơ?


Lẻ loi sợi nắng tình cờ
Đậu trên tường vắng bơ thờ lá hoa


Bỏ sau lưng mọi phiền hà
Nhâm nhi giọt đắng mình ta bên đời


Cà phê chợt thấy chơi vơi
Nhớ lắm một thời bằng hữu sẻ chia













GIÁNG SINH BUỒN







Em sẽ không về vào dịp Giáng Sinh
Dù lời hẹn năm xưa em vẫn còn cất giữ
Bao tháng ngày hắt hiu sầu ủ rũ
Em đã giam em trong chiếc kén vô hình


Sợ vô cùng khi đối diện bình minh
Nghe thánh thót tiếng chim trên vòm lá
Đón nắng vàng ghé bên hiên buồn bã
Nhìn mọi người với hạnh phúc vây quanh


Kể từ khi quyết định xa anh
Em đã chết … Còn chi là lẽ sống!
Em đã lang thang trong vô vọng
Kiếm tìm gì khi để vuột tầm tay?


Bởi tại em chứ nào phải tại ai
Làm sao dám dỗi hờn hay trách cứ?
Chẳng thể nào xóa nhòa quá khứ
Thời gian không che lấp hết bẽ bàng


Em đã hững hờ cố tạo vách ngăn
Ngẩng mặt lạnh lùng khi giã biệt
Lòng dặn lòng thôi đừng nuối tiếc
Vỡ vụn rồi do thiếu chữ nợ duyên


Lầm lũi bước đi giấu giọt lệ viền
Chực đổ xuống cuộc tình vừa giãy chết
Em đã trói đời mình bằng vòng dây oan nghiệt
Và bây giờ vực thẳm dưới chân em


Đêm từng đêm lặng lẽ khóc bên rèm
Thầm mơ ước một lần về chốn cũ
Dự Thánh lễ… ngắm sao trời hội tụ
Mừng Chúa Ngôi Hai giáng thế hiền từ


Góc giáo đường ánh mắt ngọt lời ru
Hạnh phúc ấy…em làm sao có được?
Nỗi nhớ nhung để hoài ngân ngấn nước
Giáng Sinh buồn…làm bạn với cô đơn!







GIỜ TẬP ĐỌC





Sáng thứ hai trong giờ tập đọc
Cô dạy bài Hành trình của bầy ong
Cô chủ nhiệm em mặc áo lụa hồng
Trên bục giảng dáng gầy gầy tha thướt


Cả lớp khoanh tay, mắt nhìn phía trước
Cô say sưa đọc mẫu lần đầu
Giọng đọc cô ấm áp làm sao!
Mây lãng đãng trời cao
Cũng dừng bay nép bên cửa sổ
Cả anh chàng Gió
Len lén ùa vào quạt mát chúng em


Lời cô giáo thật êm!
Bầy ong bay đi tìm hoa hút mật
Tháng ngày ruổi rong từ cánh rừng xa lắc
Đến bờ biển khơi xa
Mang vị ngọt thơm bổ dưỡng đến muôn nhà
Nghe cô giảng em vô cùng thích thú
Cô hướng dẫn phát âm từng câu, chữ
Rèn học sinh đọc diễn cảm rõ ràng


Trống báo giờ học đã tan
Cả lớp vẫn say sưa khắc ghi lời cô dặn
Trên đường về bên tai còn văng vẳng
Bắt chước loài ong, học tập chuyên cần
Em hứa sẽ trở thành trò giỏi, con ngoan 
Mai lớn lên là công dân hữu ích…




19 tháng 12, 2016

LỤC BÁT NỢ DUYÊN





Vòm trời xám xịt màu mây
Muốn qua thăm bậu sợ lầy lội mưa
Cách ngăn chi cái giậu thưa
Bên này qua mắc võng đưa… ạ … ời …


Trông hoài chẳng thấy bậu “ ơi ”
Nhớ lắm giọng cười tựa tiếng chim khuyên
Dễ thương má lúm đồng tiền
Thêm hai bím tóc nơ viền xinh xinh


Cái hôm gặp bậu sau đình
Áo bà ba tím dáng hình thướt tha
Xuyến xao tràn ngập hồn qua
Mong ngày cha mẹ hai nhà kết thân


Giậu thưa chẳng thể cách ngăn
Chia sẻ nhọc nhằn gian khổ có nhau
Mặc cho mưa nắng dãi dầu 
Qua cày bậu cấy … vẹn câu ân tình











18 tháng 12, 2016

CHÚT TRẦM TƯ PHỐ NÚI







Nửa khuya rồi … giấc ngủ vẫn xa xăm
Ta chong mắt nhìn bốn bề quạnh vắng
Tiếng thông reo phá tan niềm thinh lặng
Bóng đen dày phủ kín cả không gian


Mé bên hiên gió đẩy cửa khẽ khàng
Len nhẹ vào để mành thưa chao gợn
Chút ánh sáng ngọn đèn mờ chập choạng
Thêm hắt hiu…thêm trĩu nặng ưu phiền


Hết đêm này chẳng biết đã bao đêm
Nỗi buồn chán mãi hoài trong tâm tưởng
Thơ vận đa đoan giữa chừng lệch hướng
Câu chữ lạc loài vấp phải trầm tư


Phố núi về khuya mờ mịt sương mù
Ánh trăng non nhạt nhòa qua kẽ lá
Thôi nhắm mắt lãng quên đi tất cả
Mượn ca dao gọi giấc ngủ theo về






17 tháng 12, 2016

TỘI LẮM THÂN CÒ






Sáng nay áp thấp vào bờ
Cả thành phố oằn mình trong mưa gió
Vòm trời mây loang lổ
Màu xám đục ngầu giăng phủ không gian


Cái lạnh sắt se bỗng chốc ngập tràn
Mưa đổ xuống từng cơn dài tầm tã
Thương mẹ già gánh gồng vất vả
Cõng gió cõng mưa suốt cả lối về


Đôi vai gầy làm bạn với tái tê
Áo mẹ ướt cho đời con ấm áp
Chiều đã tàn
Mây trời như xuống thấp
Lo đàn con chờ đợi ở hiên nhà


Mặc nhọc nhằn
Mặc bão tố phong ba
Chân sải bước
Đường hãy còn xa thẳm
Mưa vẫn mưa
Mẹ dầm mình ướt đẫm
Tội thân cò phải chịu cảnh gieo neo













16 tháng 12, 2016

TỨ TUYỆT NGẬM NGÙI







Gió bấc vừa qua cửa sáng này
Nghe chừng buốt giá ngập bờ vai
Bên rèm ủ rũ buồn xa vắng
Tội trái tim côi khóc lạc loài


Cách phượng lìa loan mãi góc trời
Người miền núi thẳm kẻ xa khơi
Tháng ngày mòn mỏi… dài nhung nhớ
Kỷ niệm vàng son của một thời


Bím tóc ngày xưa thích dỗi hờn
Đợi người trao gởi nụ yêu thương
Bờ vai vững chãi từng nương tựa
Giờ đã bặt tăm khuất nẻo đường


Rối sợi tơ vương luống ngậm ngùi
Đông về héo hắt nhạt bờ môi
Vầng trăng cổ tích xa vời vợi 
Thoảng chút dư hương đã cạn lời











LẮNG NGHE GIÓ HÁT







…Tựa lưng vào gốc thông già
Ngắm hoàng hôn trên đồi gió hú
Chợt rộn ràng lao xao con chữ
Đã lâu rồi chai cứng hồn thơ


Sao ta mãi đợi chờ?
Chờ ai đây giữa chiều đông lạnh giá?
Phía đường mòn hoang sơ đầy xa lạ
Chỉ thông reo
Chỉ tiếng gió thì thầm


Tháng ngày dài ta khắc khoải lặng câm
Không oán trách … không một lời hờn dỗi
Âm thầm về nơi phố núi
Ngẫm đời mình giờ đã rêu phong


Thơ vận đa đoan
Nước mắt mãi tuôn dòng
Muốn lãng quên mà ngập tràn nỗi nhớ
Muốn con tim dịu êm từng nhịp thở
Để nụ cười rạng rỡ đọng trên môi


Gió nhẹ hôn lên mái tóc rối bời
Khe khẽ hát lời nồng nàn một thuở
Chợt nhen lên niềm vui dù rất nhỏ
Vẫn sót lại bên đời
Tiếng gió tự xa xăm…


Hoàng hôn buồn…
Vọng lại khúc trăm năm…













15 tháng 12, 2016

LẤT PHẤT MƯA CHIỀU






Đà Lạt chiều nay lất phất mưa bay
Em xuống phố
Lang thang trong mưa bụi
Nhìn dáng mình lẻ loi thêm hờn tủi
Bóng hình xưa một thuở đã xa rồi


Hồ Xuân Hương mây xám chẳng buồn trôi
Nghe lạc lõng giữa dòng người xa lạ
Nép mình bên cội liễu già rũ lá
Vòng tay gầy chẳng che kín sợi mưa


Nhớ thật nhiều…con dốc hẹn hò xưa
Vương sắc tím góc trời hoa thạch thảo
Chiều gió lộng bay bay đôi tà áo
Bờ vai anh
Ấm áp ngẩn ngơ lòng


Chẳng sợ gì buốt giá buổi trời đông
Câu hạnh phúc ngập đầy trên môi mắt
Men tình yêu quyện cung tơ dìu dặt
Cứ ngỡ rằng mãi mãi chẳng lìa xa…


Rồi một hôm mây che khuất bóng tà
Anh vội vã ra đi…đi biền biệt
…Chiều phố núi
Chợt nghe buồn da diết
Gọi tên anh giờ xa cách nghìn trùng


Mưa ướt nhàu
Áo mỏng khóc rưng rưng…





















CÔ ĐƠN PHỐ NÚI







Chiều trở về phố núi
Sao lạc lõng thế này?
Một mình ta trơ trọi
Giữa bát ngát trời mây


Thông ngàn buồn cúi mặt
Chẳng hát được thành câu
Nghe tủi hờn lên mắt
Cảnh cũ…người nơi đâu?


Hồ Xuân Hương lặng ngắt
Mây nhuộm tím khoảng trời
Gió lạnh chừng se sắt
Buốt giá phủ bờ môi


Lang thang trên đường vắng
Nhớ xa xôi bóng hình
Sương rơi rơi ướt đẫm 
Mượn lời thơ tự tình…











11 tháng 12, 2016

THƠ VẤP NỖI BUỒN






Đừng bảo vì sao thơ mãi buồn
Cứ quẩn quanh trong vòng tròn không lối thoát
Hỏi chú chim khuyên đang líu lo giọng hót
Cũng chỉ lắc đầu chẳng biết chẳng hay!


Nỗi buồn đeo đẳng suốt tháng ngày
Ta vấp phải giữa một chiều thu muộn
Để ngẩn ngơ khi hoàng hôn xuống
Níu mây trời tìm sự sẻ chia


Bước lang thang đi dưới trời khuya
Ta vươn tay chạm muôn ngàn tinh tú
Vẫn là hoa cuối mùa héo rũ
Vẫn là ta dáng dấp hao gầy


Khi nụ cười bị bóng tối phủ vây
Hỏi làm sao rạng ngời lên môi mắt?
Nắng cuối ngày nên mỏng manh phai nhạt
Lối gập ghềnh chạm đá sỏi lao xao


Rất nhiều lần ta tự hỏi vì sao?
Khi nghiệp dĩ một đời ta cam chịu
Gánh trên vai nỗi buồn nặng trĩu 
Đến bao giờ lắng dịu lại hồn thơ?











CÀ PHÊ THỨ BẢY







Sài Gòn sáng nay giăng phủ mù sương
Chút lành lạnh của ngày trở gió
Áo ấm khăn san rộn ràng ngõ nhỏ
Giục bước chân ta dạo khắp phố phường


Đã xa rồi vườn cổ tích yêu thương
Giờ tất cả chỉ là hoài niệm
Thẩn thơ phương trời tìm kiếm
Chẳng còn gì ngoài xám xịt trời mây


Mưa phùn nhẹ bay bay
Nôn nao ghé Cà phê thứ bảy
Chút vị đắng cho dịu miền hoang hoải
Để con tim ốm yếu bớt ưu phiền


Ấm áp vô cùng bên bè bạn thân quen
Bên những tâm hồn chứa chan rộng mở
Chắp cánh cho vần thơ buồn muôn thuở
Thăng hoa cùng câu chữ rạng ngời


Tiếng sáo hòa điệu nhạc chơi vơi
Không gian thơ ảo huyền trầm lắng
Nước mắt rơi mằn mặn
Hạnh phúc ngập tràn theo từng nhịp ngân nga


Mưa vẫn rơi… giọt mỏng hiền hòa
Vị đắng cà phê nồng nàn chi lạ
Hãy quên đi hạt bụi gieo buồn bã
Hãy lắng lòng để bay bổng hồn thơ


Cà phê thứ bảy thật tình cờ
Tìm lại nụ cười bao ngày đánh mất
Bước trở về mưa vẫn còn lất phất
Nghe con tim rộn rã hát vang lời


Cảm ơn đời…
Thơ vận đã reo vui…













10 tháng 12, 2016

HẠT BỤI MONG MANH





Chỉ là hạt bụi mong manh
Nhưng đã bao phen làm ta quay quắt
Đâu muốn khóc nhưng cay nồng khóe mắt
Để ngổn ngang thơ vận ưu phiền


Hạt bụi rớt xuống đời khuấy động chữ bình yên
Thơ lao xao…hay nỗi niềm Mây Tím?
Ngày trở về lật từng trang kỷ niệm
Ta tìm gì?…Lối cũ đã rêu phong!


Hãy nói với ta bằng cả tấm lòng
Nét hồn nhiên làm sao tìm lại được
Nụ cười thuở nào đánh rơi trên dòng nước
Vẫn mịt mờ mất hút bởi trùng vây?


Sỏi đá ơi, sao ta mãi lạc loài?
Gọi yêu thương…yêu thương giờ xa lắc
Trong nắng vàng hạt bụi sầu hiu hắt
Rớt xuống đời…câu chữ hóa trầm tư…











07 tháng 12, 2016

RAY RỨT BUỔI ĐÔNG VỀ







Bảo đông về chẳng thổn thức cùng thơ
Khi trước ngõ mù sương giăng kín lối
Khi ốc đảo ngẩn ngơ chong mắt đợi
Biết đợi ai…giữa thăm thẳm đất trời?


Bảo đông về hồn chẳng chút chơi vơi
Vẫn lang thang tựa mây trời xuống phố
Vẫn ghé cà phê chiều vàng nắng đổ
Ngóng chờ ai… chia giọt đắng bên đời?


Bảo đông về quên hai chữ cút côi
Quên cái lạnh tái tê miền hoang hoải
Quên nỗi nhớ của con tim bỏng cháy
Làm sao quên…kỷ niệm mãi đong đầy?


Ta vẫn nghe gió bấc ngập bờ vai
Và nước mắt long lanh hoài chẳng dứt
Mùa đông về tủi hờn lên giấy mực
Câu thơ buồn ray rứt chuyện ly tao


Bảo rằng không…nhưng dạ lại cồn cào
Không thổn thức, chơi vơi và quên lãng
Là thơ nói…ta làm sao cấm cản? 
Chút đắng cay che bớt nỗi ưu phiền!













RONG RUỔI CÙNG THƠ





Đã quen rồi làm bạn với vần thơ
Nên cô đơn chẳng làm ta thổn thức
Tháng ngày dài giấy bút cùng nghiên mực
Vẫn theo ta rong ruổi khắp nẻo đường


Khi mặt trời còn giăng phủ màn sương
Thơ thức giấc ngắm phố phường say ngủ
Ghé bờ sông mơ màng nhìn liễu rũ
Nghe dập dờn sóng vỗ gọi bình minh


Ánh trăng non còn đậu phía cuối ghềnh
Đang thay đổi xiêm y tìm cõi mộng
Phía đằng đông vầng dương như hào phóng
Tỏa sắc vàng lấp lánh xuống muôn nơi


Trên vòm cây chim ríu rít gọi mời
Ngàn hoa lá nói cười như mở hội
Lũ ong bướm hân hoan chào nắng mới
Tứ thơ về… câu chữ cũng reo vui…











TỰ TÌNH TRONG ĐÊM




Nửa khuya không ngủ được
Lòng rối như tơ vò
Trăng chập chờn giỡn nước
Còn ta hoài âu lo


Dòng sông trôi lặng lẽ
Sóng lăn tăn vỗ bờ
Giữa trời khuya quạnh quẽ
Ngược tìm về bến mơ


Gió mơn man tóc rối
Nhớ nụ hôn dịu dàng
Nước mắt rơi hờn dỗi
Khóc đời mình đa đoan


Sương phủ đầy hoa lá
Mắt mòn mỏi kiếm tìm
Đã xa rồi tất cả
Bước lạc loài trong đêm









06 tháng 12, 2016

NỖI NIỀM ĐÊM ĐÔNG






Đêm nay trời trở rét
Cái lạnh đầu đông giăng phủ bốn bề
Nỗi nhớ từ đâu ào ạt kéo về
Bao năm rồi chẳng phai nhòa kỷ niệm


Mắt dõi trông tận thiên hà tìm kiếm
Vì sao nào của ba mẹ yêu thương?
Dáng lẻ loi giữa thăm thẳm đêm trường
Đứa con gái mồ côi bật khóc


Mẹ ra đi khi hãy còn xanh tóc
Chị em con nhiều đói hơn no
Đứa em út mới biết bò
Cứ khản giọng kêu la đòi vú mẹ


Mười bốn tuổi con chỉ là đứa trẻ
Thích tung tăng cùng đám bạn chơi đùa
Tội nghiệp đám em khờ
Con đội nắng cõng mưa
Đỡ đần ba giữa muôn ngàn giông bão


Rồi ba đi…để lại niềm áo não
Đôi vai gầy gồng gánh cả giang sơn
Vừa là cha là mẹ…giấu tủi hờn
Nhìn tuổi xuân héo tàn theo năm tháng


Để lời thơ trở trăn buồn vô hạn
Nỗi ngậm ngùi đọng lại ở bờ môi
Đêm mùa đông lạc lõng đếm sao trời
Con chạnh nhớ song thân giờ đã khuất


Thắp nén nhang con cầu Trời khẩn Phật
Độ trì cho cha mẹ thoát trầm luân
Nhìn khói hương nghe thương nhớ bội phần
Dòng nước mắt cứ tuôn tràn ướt đẫm…











NGẬP NGỪNG







Ngập ngừng…chân bước ngập ngừng
Đường thăm thẳm quá…bâng khuâng lối về
Mưa còn rơi hạt tái tê?
Nắng vàng còn ngủ giấc mê cuối mùa?


Lạnh chừng ở phía song sưa
Gió tung tóc rối cho vừa nhớ nhung
Vần câu chờ buổi tao phùng
Tháng ngày xa cách mịt mùng bão giông


Vườn xưa lau lách trắng đồng
Cây trơ trụi lá… trời đông trĩu buồn
Tội tình giấy mực vấn vương 
Gọi hồn sáu tám yêu thương dỗ dành …











05 tháng 12, 2016

HÌNH NHƯ TRỜI ĐÃ SANG ĐÔNG






Hình như trời đã sang đông
Sáng nay ngỡ ngàng thức giấc
Bên hiên thoảng về gió bấc
Soi gương thấy má thêm hồng


Sài Gòn vừa bước vào đông
Chợt cơn mưa phùn lất phất
Phố phường tự nhiên nổi bật
Áo len với đủ sắc màu…


Trời mưa nhè nhẹ qua mau
Vòm cây lá đầy ngấn nước
Áo lụa em đi phía trước
Bóng anh lặng lẽ theo sau


Âm thầm chẳng nói một câu
…Che nghiêng chiếc dù vân tím
Cúi xuống giả vờ tìm kiếm
Long lanh mắt gởi tia nhìn


Sài Gòn ấm áp bình minh
Dù mưa giăng giăng ướt lối
Dù bấc lưa thưa mấy sợi 
Vẫn nghe hạnh phúc ngập tràn











SÀI GÒN MỘT CHÚT MÙA ĐÔNG







Gió bấc ngập tràn đường phố sáng nay
Sài Gòn bỗng đẹp hơn với rộn ràng sắc áo
Vòm cây ngẩn ngơ chìm trong mộng ảo
Một chút mùa đông se lạnh Sài Gòn


Nhớ thật nhiều ngày tháng cũ yêu thương
Đã bao năm nhưng không hề phai nhạt
Anh và em lang thang nghe gió hát
Bến Bạch Đằng còn đọng dấu chân quen?


Sài Gòn mùa đông…kỷ niệm êm đềm
Đường Lê Lợi tay trong tay xuống phố
Hai hàng cây xôn xao như mừng rỡ
Nhìn tình yêu qua lăng kính màu hồng


Rồi bỗng dưng hai lối rẽ ngược dòng
Rồi xa cách Sài Gòn từ dạo ấy
Nhớ Sài Gòn với con tim bỏng cháy
Chiếc hài thêu bên áo lụa trắng ngần


Đi dưới vòm cây lòng thoáng bâng khuâng
Người đã xa…xa mịt mù sương khói
Nghe đâu đây lời thiên thu vời vợi
Sài Gòn mùa đông…đẹp mãi muôn đời…


Sài Gòn mùa đông… Nỗi nhớ khôn nguôi!











04 tháng 12, 2016

BAY VỚI VẦN THƠ







Một mình ốc đảo chỉ mình tôi
Chủ nhật buồn hiu biếng nói cười
Muốn viết bài thơ…thơ trốn biệt
Câu vần hờ hững thích rong chơi


Dắt mấy thể thơ dạo góc trời
Trường thiên tứ tuyệt chạy như bơi
Anh chàng song thất… trầm ngâm mãi
Lục bát, tự do… rộn rã lời…


Mây gió ghé ngang nở nụ cười
Thanh bằng thanh trắc cũng mừng vui
Luật niêm gắn bó tình sâu đậm
Giây phút chia tay nét rạng ngời


Nhặt được tứ thơ ở dọc đường
Vội vàng xếp lại sợ bay hương
Đêm nay cùng với trăng huyền ảo
Nhấp chén tri âm dệt mộng thường











NGANG QUA THÁNG CHẠP






Đã xa rồi dìu dịu heo may
Mùa thu cũng giấu mình dưới cỏ
Lá vàng quắt queo tủi hờn trước gió
Hơi bấc về buốt giá ngập bờ vai


Tháng Chạp ghé qua phố sáng này
Màn mây xám che ngang tầm mắt
Áo ấm đủ màu đua nhau khoe sắc
Chút rộn ràng của tháng cuối một năm


Hàng cây trên cao trụi lá khóc thầm
Lần tay tính thời gian trôi vội vã
Đến rồi đi … đời người như chiếc lá
Thoáng tươi xanh rồi phút chốc phai tàn


Ngày đầu đông sao lòng lại ngổn ngang?
Nghe lạc lõng giữa dòng người tất bật
Hãy là dòng sông êm đềm giọng hát
Hãy thả thuyền thơ cập bến yên bình


Tháng Chạp về thắp sáng ánh bình minh…









03 tháng 12, 2016

VỀ LẠI GIÁO ĐƯỜNG XƯA






Em đã trở về…
Về lại giáo đường xưa
Một sáng mùa đông phủ đầy giá buốt
Em đã về theo lớn ròng con nước
Mặc điên cuồng bão táp mưa sa


Lâu lắm rồi kể từ lúc chia xa
Khoác lên người vẻ lạnh lùng vô cảm
Em vẫn nhớ màu mây trời ảm đạm
Dốc giáo đường nơi hò hẹn trăm năm


Thánh lễ tan…em vội bước âm thầm
Chuyện tình yêu cuối cùng đành tan vỡ
Ánh mắt anh nhìn em đầy bỡ ngỡ
Vòng tay gầy chẳng giữ được đời nhau


Em và anh mỗi đứa một tinh cầu
Chẳng giận hờn hay nói lời trách móc
Từng đêm dài nhìn bóng mình đơn độc
Để ngậm ngùi … bởi tự ái riêng em!


…Trở về đây…bao kỷ niệm êm đềm
Nhớ ngày xưa em vô tình nông nổi
Dưới chân Chúa
Em cúi đầu xin tội
Phúc âm buồn như cứa nát tim em…











02 tháng 12, 2016

VẠT NẮNG CHƠI VƠI







Tháng Chạp vừa gõ cửa ghé thăm
Em loay hoay
Chạm vào ngăn ký ức
Chuỗi tháng ngày ưu phiền day dứt
Đêm từng đêm thổn thức với thiên hà


Trong muôn vàn tinh tú mịt mờ xa
Đưa tay níu
Mà sao hoài vời vợi?
Giấc chiêm bao trở trăn miền đá sỏi
Đã bao lần bóng tối vấp chân em


Mảnh trăng côi vỡ vụn rớt bên thềm
Héo úa
Mong manh
Ảnh hình trông lạ lẫm
Nỗi tủi hờn bờ mi thêm trĩu nặng
Giọt cô liêu chảy tràn ngập tâm hồn


Mắt thẫn thờ nhìn về phía mù sương
Chẳng còn ai
Cuối con đường tìm kiếm
Em thảng thốt
Lật từng trang kỷ niệm
Ngày hồng xưa giờ phai nhạt mất rồi


Tháng Chạp về Vạt nắng cũng chơi vơi…