Em sẽ không về vào dịp Giáng Sinh
Dù lời hẹn năm xưa em vẫn còn cất giữ
Bao tháng ngày hắt hiu sầu ủ rũ
Em đã giam em trong chiếc kén vô hình
Sợ vô cùng khi đối diện bình minh
Nghe thánh thót tiếng chim trên vòm lá
Đón nắng vàng ghé bên hiên buồn bã
Nhìn mọi người với hạnh phúc vây quanh
Kể từ khi quyết định xa anh
Em đã chết … Còn chi là lẽ sống!
Em đã lang thang trong vô vọng
Kiếm tìm gì khi để vuột tầm tay?
Bởi tại em chứ nào phải tại ai
Làm sao dám dỗi hờn hay trách cứ?
Chẳng thể nào xóa nhòa quá khứ
Thời gian không che lấp hết bẽ bàng
Em đã hững hờ cố tạo vách ngăn
Ngẩng mặt lạnh lùng khi giã biệt
Lòng dặn lòng thôi đừng nuối tiếc
Vỡ vụn rồi do thiếu chữ nợ duyên
Lầm lũi bước đi giấu giọt lệ viền
Chực đổ xuống cuộc tình vừa giãy chết
Em đã trói đời mình bằng vòng dây oan nghiệt
Và bây giờ vực thẳm dưới chân em
Đêm từng đêm lặng lẽ khóc bên rèm
Thầm mơ ước một lần về chốn cũ
Dự Thánh lễ… ngắm sao trời hội tụ
Mừng Chúa Ngôi Hai giáng thế hiền từ
Góc giáo đường ánh mắt ngọt lời ru
Hạnh phúc ấy…em làm sao có được?
Nỗi nhớ nhung để hoài ngân ngấn nước
Giáng Sinh buồn…làm bạn với cô đơn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét