…Tựa lưng vào gốc thông già
Ngắm hoàng hôn trên đồi gió hú
Chợt rộn ràng lao xao con chữ
Đã lâu rồi chai cứng hồn thơ
Sao ta mãi đợi chờ?
Chờ ai đây giữa chiều đông lạnh giá?
Phía đường mòn hoang sơ đầy xa lạ
Chỉ thông reo
Chỉ tiếng gió thì thầm
Tháng ngày dài ta khắc khoải lặng câm
Không oán trách … không một lời hờn dỗi
Âm thầm về nơi phố núi
Ngẫm đời mình giờ đã rêu phong
Thơ vận đa đoan
Nước mắt mãi tuôn dòng
Muốn lãng quên mà ngập tràn nỗi nhớ
Muốn con tim dịu êm từng nhịp thở
Để nụ cười rạng rỡ đọng trên môi
Gió nhẹ hôn lên mái tóc rối bời
Khe khẽ hát lời nồng nàn một thuở
Chợt nhen lên niềm vui dù rất nhỏ
Vẫn sót lại bên đời
Tiếng gió tự xa xăm…
Hoàng hôn buồn…
Vọng lại khúc trăm năm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét