30 tháng 9, 2015

BÌNH MINH RỒI SẼ RẠNG NGỜI YÊU THƯƠNG !




Hoàng hôn giăng khắp núi đồi
Một mình em đứng góc trời chờ ai ?
Sao mắt đầy nét u hoài
Sao giọt hờn tủi chảy dài bờ mi ?

Đêm buông vẳng tiếng thầm thì
Em ơi lối cũ về đi đừng chờ !
Chim gọi bầy khóc bơ vơ
Tội tình em chẳng bến bờ…đón đưa

Lạy trời đừng rớt giọt mưa
Đường còn xa lắm người xưa đâu rồi ?
Bờ vai ngày ấy xa xôi
Hãy ngẩng mặt, dẫu lẻ loi một mình !

Cô đơn chỉ bóng với hình
Mong em vẫn giữ tươi xinh nụ cười
Đừng than khóc nhé em ơi
Bình minh rồi sẽ rạng ngời yêu thương !





24 tháng 9, 2015

TRUNG THU LẠC BƯỚC SÔNG HÀN




Trung thu 
lạc bước sông Hàn

Thuyền trăng 
tha thẩn 
chảy tràn hồn thơ

Quê hương 
khuất nẻo xa mờ

Hỏi thăm ả Nguyệt 
bến bờ 
là đâu ?




23 tháng 9, 2015

LÀM SAO QUÊN ĐƯỢC ?





Có đôi lúc tủi hờn
Nước mắt hoài tuôn chảy
Nghe nỗi buồn tê tái
Giữa quạnh vắng đêm thâu

Tiễn hạ đi âu sầu
Đón thu về quay quắt
Để màu mây tím ngắt
Nhuộm kín cả không gian

Cho nhung nhớ ngập tràn
Ngày xưa bao kỷ niệm
Giờ mỏi mòn tìm kiếm
Chẳng thấy bóng hình đâu !

Tóc xưa đã bạc màu
Lối xưa giờ hiu quạnh
Giọt cà phê sóng sánh
Vị đắng ngắt bờ môi

Câu lục bát bồi hồi
Làm sao quên cho được ?
Đã một thời sóng bước
Cay đắng từng sẻ chia !





18 tháng 9, 2015

BÊN TRỜI THU NGHE LẮNG ĐỌNG NỖI NIỀM






Nghe xạc xào gió nhẹ thoảng qua song
Là heo may sao ngập đầy hơi bấc ?
Khoảng trời xanh vẫn còn kia bát ngát
Chút nắng vàng gợi nỗi nhớ rưng rưng

Một thoáng bâng khuâng
Tràn về ngăn ký ức
Kỷ niệm xưa giấu tận cùng tâm thức
Thuở hẹn hò áo tím dệt mộng mơ

Buổi chiều thu sương tỏa mịt mờ
Hoàng hôn xuống xám màn mây giăng phủ
Ta lặng ngắm lơ thơ hàng liễu rũ
Để lao xao hồn phách chợt theo về

Đam mê ơi ! Đam mê !
Lời yêu thương còn đó
Gọi tên người nho nhỏ
Dẫu biết rằng núi cách rừng vây

Chẳng giận hờn trĩu nặng đắng cay
Chẳng nước mắt hoen bờ mi mằn mặn
Đêm đã về
Không gian đầy quạnh vắng
Bên trời thu
Nghe lắng đọng nỗi niềm !







16 tháng 9, 2015

XIN VẪY TAY CHÀO




Chiều dần buông trên phố núi ngậm ngùi
Em thờ thẫn nhìn hoàng hôn chập choạng
Muốn được khóc rồi trở về quên lãng
Nhưng tiếc rằng nước mắt đã ráo khô

Chân bước đi trong buốt giá dại khờ
Màn mây mỏng hôn má em hờn dỗi
Gió mơn man nhẹ lên bờ tóc rối
Trái tim sầu  gõ từng nhịp trở trăn

Tình vỡ tan em thua cuộc bẽ bàng
Bên thánh địa em là người ngoại đạo
Bởi hai đứa không cùng chung tôn giáo
Nên lỡ làng đành hát khúc phôi pha

Tiếng chuông ngân cho nước mắt nhạt nhòa
Em đến trước nhưng giờ đi vội vã
Biết người ta đang cười vui rộn rã
Rượu tân hôn say hạnh phúc ngập tràn

Nhìn xe hoa mà lòng cứ xốn xang
Em đứng lặng nghe tim mình nhoi nhói
Câu duyên nợ giờ tan như làn khói
Cuộc tình ơi, thôi xin vẫy tay chào !






LỤC BÁT XA XÔI





Cuộc đời thật chẳng ai ngờ
Giữa đường gãy vụn câu thơ ân tình

Muôn ngàn tinh tú lặng thinh
Đêm thênh thang vắng chông chênh giọt sầu

Hồn lục bát xót xa đau
Nỗi niềm câm nín nhạt màu yêu thương

Làm sao thấu hết đoạn trường
Chia tay để lại vấn vương xót lòng

Trập trùng cách núi ngăn sông
Lục bát trăn trở đôi dòng chơi vơi

Ngày xưa lục gọi bát ơi
Giờ đây lục bát xa xôi nghìn trùng







ĐÊM DÀI LẺ BÓNG




Phận mình chẳng khác áng mây trôi
Lơ lửng chênh vênh giữa cuộc đời
Nắng sớm lang thang miền núi thẳm
Mưa chiều rong ruổi chốn trùng khơi
Đắng cay mấy thuở sầu chưa cạn
Đau khổ bao lần khóc chẳng vơi
Thơ vận tháng ngày luôn khắc khoải
Đêm dài lẻ bóng chỉ riêng tôi






12 tháng 9, 2015

GIẬN NHAU




Giận nhau
mưa cứ sụt sùi
Giận nhau
nắng sớm ngậm ngùi
kém tươi

Giận nhau
mây chẳng buồn trôi
Giận nhau
gió cũng bồi hồi
đứng im

Giận nhau
ngày hóa thành đêm
Thôi thôi đừng giận
đời thêm
sắc màu





CÒN CHÚT HƯƠNG XƯA


                           



                          Cứ ngỡ rằng thu đã chết rồi
Nhạt nhòa mắt lệ khóc chơi vơi
Lá vàng tan tác phơi triền cỏ
Gió nhẹ bâng khuâng tựa đỉnh đồi
Thổn thức năm canh sầu quạnh quẽ
Bồn chồn tấc dạ nhớ xa xôi
Vẫn còn một chút hương ngày cũ
Góp nhặt hành trang giấu giữa đời







11 tháng 9, 2015

GIẬN ANH LỖI HẸN






Sao anh bảo sáng nay anh ghé ?
Để em chờ …dài cả cổ luôn !
Giận anh ghê…nước mắt tủi hờn
Cứ thổn thức chờ câu năn nỉ

Tội nắng vàng chạy theo thủ thỉ
Lời dịu dàng pha lẫn thiết tha
Gió mơn man áo tím hoa cà
Rồi hôn trộm lên hai bím tóc

Chờ đợi mãi làm em bật khóc
Bướm ngoài vườn rũ cánh buồn hiu
Lá kém tươi hoa bớt mỹ miều
Cúc vàng cũng long lanh ngấn lệ

Mặt trời lên cửa nhà quạnh quẽ
Chú chim khuyên lẻ bóng hót sầu
Em ngước nhìn lên khoảng trời cao
Chỉ muốn được làm vầng mây trắng

Ngày trôi qua nghẹn ngào cay đắng
Em dặn lòng sẽ chẳng nhìn anh
Sẽ không khóc khi anh dỗ dành
Sẽ chẳng cười khi anh chuộc lỗi

Sẽ như thế… cho anh biết tội
Đừng để em phải đợi phải chờ
Đừng bắt em ngồi đứng ngẩn ngơ
Để rưng rức… vần thơ tủi phận !





10 tháng 9, 2015

CÙNG ANH ĐI ĐÓN MÙA THU






Đã xa rồi những nghiệt ngã bủa giăng
Em trở dậy với bình minh rạng rỡ
Chào ngày mới
Với nụ cười tươi nở
Cùng tình yêu anh
Nảy lộc đâm chồi

Nghe trong hơi thở đất trời
Ngày hạ trắng vẫy tay từ tạ
Phượng trên cành cũng nhạt phai sắc lá
Ve đã thôi rền rĩ u hoài

Em cùng anh hướng đến tương lai
Nơi chỉ có yêu thương và hy vọng
Thu mới vừa qua cổng
Chút heo may e ấp theo về

Thôi không còn buốt giá tái tê
Giọt lệ rơi trong chiều mưa tầm tã
Quên đi nhé nỗi buồn tháng hạ
Cùng với anh
Đi đón buổi thu về !









08 tháng 9, 2015

BÀI HỌC VẦN NGẮC NGỨ NỖI CHỜ MONG





Sáng hôm nay trời tầm tã cơn mưa
Mưa dai dẳng ngập đường đầy bong bóng
Màn mây xám lấp chẳng chừa khoảng trống
Trường còn xa trơn trợt lắm hiểm nghèo

Đời nhọc nhằn bên cuộc sống gieo neo
Chỉ rau sắn khoai lùi cho đỡ đói
Kiếm cái chữ giữa cảnh nhà trơ trọi
Mái tranh tre đêm bạn với thiên hà

Thương làm sao học trò ở vùng xa
Đi chân đất đường gập ghềnh sỏi đá
Áo chằng chịt bao nhiêu là miếng vá
Buổi đi về hoa nắng chạy theo sau

Mưa mang theo nước lũ cuốn chân cầu
Cả tuổi thơ dầm mình trong dòng chảy
Đường đến lớp vẫn còn xa ngai ngái
Cô giáo thương dõi mắt đợi từng trò

Giờ học đến rồi sao cô vẫn âu lo
Chỗ ngồi kia vẫn thiếu vài ba trẻ
Mưa dầm dề để đường thôn quạnh quẽ
Bài học vần ngắc ngứ nỗi chờ mong






TRĂNG HẠNH PHÚC






Em đi dạo bên anh
Ngắm ánh trăng mười sáu
Trăng đêm nay huyền ảo
Giữa bầu trời mênh mông

Phía trước là dòng sông
Sóng vỗ bờ nhè nhẹ
Lời ru anh khe khẽ
Em nghe thật an bình

Chẳng sợ chi thác ghềnh
Chẳng lo đời dâu bể
Dù hoàng hôn bóng xế
Vẫn đầy ắp nghĩa tình

Trăng vằng vặc lung linh
Bên anh ngời hạnh phúc
Yêu thương cùng chắp bút
Dệt vần thơ tháng ngày







07 tháng 9, 2015

BIỂN CHIỀU MÊNH MANG




Nghiêng đầu nhìn biển xa
Biển chiều nay nổi sóng
Gió trùng khơi lồng lộng
Hôn lên mái tóc dài

Sợi e ấp bờ vai
Sợi rối tung hờn dỗi
Chợt nghe lòng bối rối
Dấu chân xưa nhạt nhòa

Gọi tên người thiết tha
Mùa thu nào giã biệt
Để đêm về bão tuyết
Buốt lạnh cả trời đông

Muốn ôm biển vào lòng
Hôn lên bờ cát trắng
Cho quên niềm cay đắng
Quên bao nỗi nghẹn ngào

Sóng từng cơn xôn xao
Nuốt vào lòng biển mặn
Khoảng trời xanh vắng lặng
Biển chiều nay mênh mang




05 tháng 9, 2015

NGANG QUA THÁNG CHÍN





Lao xao
từng bước chân đi

Ngang qua tháng chín
thầm thì cùng tôi

Trống trường
gióng giả bồi hồi

Bảng đen
phấn trắng
xa rồi còn đâu !





01 tháng 9, 2015

ĐI DƯỚI TRỜI THU





Sài Gòn chiều nay chẳng nắng chẳng mưa
Màn mây xám rủ nhau về tụ hội
Gió biếng lười nằm im giọng thổi
Hàng cây cao lá rụng rơi đầy

Chút nỗi buồn rớt xuống kẽ tay
Ta úp mặt
Giấu che dòng nước mắt
Còn gì đâu
Nửa vần thơ đánh mất ?
Để bơ vơ
Nửa còn lại úa sầu !

Bao tháng ngày mình lạc khỏi đời nhau
Mùa thu đến mang theo niềm ray rứt
Buồn bã
Quắt quay
Cho tim hoài thổn thức
Đi dưới trời thu mà xót chuyện tình ngâu

Hoàng hôn về cho hồn phách xuyến xao
Chút nắng nhạt chìm dần vào vũng tối
Chân bước đi lòng ngổn ngang bối rối
Chiều thu ơi … lệ ướt đẫm vai gầy !









GẠT BỎ ƯU PHIỀN





Một tuần rồi tôi chẳng làm thơ
Ghé trang mạng sao chán chường chi quá
Những gương mặt chừng như xa lạ
Còn hồn thơ lại trôi dạt phương nào ?

Con chữ dỗi hờn
Nỗi nhớ xanh xao
Cơn hụt hẫng làm thơ vần trốn chạy
Không muốn khóc
Sao nước mắt hoài tuôn chảy
Tôi đi tìm…tìm mãi… một tình thâm

Ngày tháng cô đơn
Bóng lẻ âm thầm
Nghe trái tim từng cơn dài đau thắt
Bên ốc đảo với nỗi buồn hiu hắt
Và tôi ơi, hãy gạt bỏ ưu phiền !