18 tháng 11, 2024

GIÃ BIỆT TRƯỜNG XƯA



Rồi một mai ta trở lại mái trường
Cánh cổng đứng thẫn thờ như xa lạ
Cây ngẩn ngơ chao nghiêng vài chiếc lá
Vẫy gọi người ngày tháng cũ buồn thiu

Rồi một mai theo nỗi nhớ hắt hiu
Chân bước nhẹ mà nghe lòng cuống quýt
Kỷ niệm nào gọi về từ tâm thức
Sân trường xưa giờ hoang vắng tư bề

Rồi một mai theo nghiệp dĩ quay về
Bảng đen đứng bụi giăng buồn mờ mịt
Viên phấn trắng bạc màu nằm thin thít
Lời giảng nào rưng rức nỗi thương yêu

Rồi một mai trong loang lổ bóng chiều
Ta trở lại lớp học chừng lặng ngắt
Nghe nhung nhớ ngập tràn lên môi mắt
Có còn đâu giờ lên lớp rộn ràng?

Rồi một mai xa cách đến ngỡ ngàng
Ta trở lại vội vàng như giấc mộng
Đếm trên tay những bộn bề lắng đọng
Ngày xưa ơi, còn lại được những gì?

Rồi một mai thảng thốt gọi cố tri
Bao cách biệt giờ đã chừng quên lãng
Đến lúc đó ta mới hay ngày tháng
Đã ngàn trùng vời vợi chữ ly tao

Rồi một mai khi nước mắt dâng trào
Ta chợt khóc như chưa bao giờ khóc
Xin giã biệt vòm phượng già rêu mốc
Đã bao mùa chịu đựng dưới nắng mưa

Ta sẽ đi mặc trời đổ cơn mưa
Chiếc dù tím che không đầy nỗi nhớ
Ta sẽ đi với trái tim nức nở
Trường xưa ơi, yêu dấu mãi không rời!








16 tháng 11, 2024

v u v ơ c h i ề u c u ố i t h u




ừ thì duyên đã tận
cố níu kéo mà chi
mười năm tình lận đận
nuối tiếc chẳng ích gì

thu vẫn còn lãng đãng
trên nội cỏ ngàn cây
tựa cửa nhìn xa vắng
ngoài sân lá phủ đầy

mượn dăm ba câu chữ
sẻ chia chút nỗi niềm
thơ xin đừng ủ rũ
để buồn lòng con tim









14 tháng 11, 2024

đ ô n g v ề



se se bấc đậu vai gầy
giật mình tỉnh thức mới hay đông về
giao mùa đừng nhé tái tê!









12 tháng 11, 2024

m ộ t m ì n h




một mình cùng với túi thơ
hạnh phúc vô bờ mặc kệ nhân gian
sá chi gác ngọc lầu vàng
nụ cười viên mãn thênh thang đất trời…









11 tháng 11, 2024

c ò n l ạ i b ê n t a



chẳng còn ai ở bên ta
mùa đông âm thầm qua cửa
lời hứa dưới cội mai già
thiên thu úa tàn mục rữa

chẳng còn ai ở bên ta
xa rồi lầu vàng gác ngọc
rưng rưng nửa ánh trăng ngà
lối xưa giăng đầy rêu mốc

chỉ còn lại ở bên ta
vài cơn gió lùa hiên vắng
kỉ niệm ngày ấy mặn mà
giờ đây bạc màu năm tháng

bận lòng làm chi quá khứ
tất cả theo áng mây trôi
tứ thơ thôi đừng ủ rũ
lung linh câu chữ rạng ngời










c a d a o l ỡ n h ị p v ì a i ?





bút nghiên
hờ hững đêm ngày
câu thơ mắc nghẹn
u hoài chưa tan

ước nguyền
một thuở phai tàn
con tim lạc bước
ngổn ngang dấu hài

ca dao lỡ nhịp vì ai?...









02 tháng 11, 2024

n g à y đ ầ u t h á n g 1 1



(lục bát ba câu)

đầu ngày nở nụ mím chi
chia tay phiền não sân si chán chường
con tim gõ nhịp yêu thương…








01 tháng 11, 2024

n ỗ i n i ề m c h ớ m đ ô n g

 


(lục bát ba câu)

câu thơ đi lạc mất rồi
mùa đông xám xịt bồi hồi bút nghiên
không dưng mắt ướt lệ viền…








31 tháng 10, 2024

n g à y c u ố i t h á n g 1 0



nắng rực vàng màu mật
tựa vai ta bồi hồi
tháng 11 thức giấc
chia tay tháng 10 thôi!

bao ngổn ngang phiền muộn
theo dòng nước thả trôi
những bộn bề tơ vướng
giấu kín nơi góc trời

hãy an nhiên tự tại
nụ mím chi rạng ngời
tứ thơ chừng mê mải
nhặt nhạnh đầy niềm vui!












29 tháng 10, 2024

n g ũ n g ô n s a u b ã o

 


mấy ngày mưa tầm tã
sáng nay nắng rực vàng
mây sắc hồng óng ả
rủ thơ cùng lang thang

chớm đông trời lành lạnh
bấc mơn man vai gầy
quen rồi niềm cô quạnh
chim gọi đàn quanh đây

đi dưới màn sương sớm
ghé ngắm nước chân cầu
sóng vỗ bờ gờn gợn
đám lục bình về đâu

tan rồi cơn dông bão
mùa nối mùa đi qua
câu chữ cười thơm thảo
ngũ ngôn chợt vỡ oà









27 tháng 10, 2024

n ó i v ớ i T r à M i

 


ngoài kia bão rớt
trong này mưa giăng
chợt thấy băn khoăn
một năm dâu bể

mùa thu lặng lẽ
vẫy tay giã từ
để lại sầu tư
lá vàng rơi rụng

bấc về lạnh cóng
se sắt bờ vai
cho nỗi u hoài
trĩu đầy lên mắt

mưa không ngớt hạt
mây đen mịt mù
lặng ngắt lời ru
chớm đông gờn gợn

ngoài kia sóng lượn
bão dữ gió dông
Trà Mi não lòng
tan nhanh đi nhé!








25 tháng 10, 2024

t ự a c â u t h ơ đ ứ n g d ậ y

 


sáng thong dong tĩnh tại
một mình với cô đơn
xoá nhoà bao khắc khoải
lẫn than trách tủi hờn!

cứ xem như duyên phận
chỉ có thế mà thôi
tội tình chi thơ thẩn
vào ra nhớ góc trời?

tựa câu thơ đứng dậy
lặng lẽ ngắm bình minh
quên đi thời ngây dại
xướng hoạ với chân tình!








24 tháng 10, 2024

t ô i n ó i v ớ i t ô i

 


sau mấy ngày mưa gió
sáng nay nắng rạng ngời
nỗi buồn đau một thuở
giong buồm thả biển khơi

đứng lên sau ngã quỵ
hãy mạnh mẽ kiên cường
không mềm lòng uỷ mị
quá khứ thành khói sương

tự thân đừng mộng tưởng
bước từng bước thong dong
mặc ngổn ngang tơ vướng
lo chi nặng trĩu lòng

hãy thương mình một chút
quên hết lời đãi bôi
tựa câu thơ hạnh phúc
ấm áp nhoẻn môi cười









23 tháng 10, 2024

b ấ t c h ợ t m ư a

 



sáng chạy xe trên phố
mưa bất chợt tìm về
đông lạnh lùng qua ngõ
bấc ngập tràn tái tê

thời gian nhanh vùn vụt
mới hôm nào chớm thu
áo hoàng hoa hạnh phúc
nghiêng vai ngắm sương mù

rồi lá vàng rơi rụng
thu bịn rịn giã từ
hồn thơ chừng lắng đọng
nhớ tiếc hoài khúc ru

mưa vô tình đánh thức
chuyện cổ tích xa xưa
để con tim ray rứt
trăm năm như mới vừa…















n g u y ệ n c ầ u

 


bão Trà Mi sắp ghé
để lại nhiều âu lo
một năm đầy dâu bể
an vui chẳng cập bờ

miền Trung sao thương quá
oằn vai khổ chất chồng
hứng chịu nhiều nghiệt ngã
từng phận người long đong

mong chỉ là áp thấp
thoắt đến rồi thoắt đi
chắp tay cầu khẩn Phật
Quan Thế Âm độ trì!








21 tháng 10, 2024

c ả m x ú c c h ớ m đ ô n g

 


chớm đông trời se lạnh
bấc đậu ở bờ vai
nỗi sầu xưa đặc quánh
còn vương nét u hoài

miệng thì thầm to nhỏ
quên hết mọi ảo hư
chôn vùi nơi cổ mộ
vẫy tay tiếng giã từ

thương bản thân mình nhé
mặc dòng đời đẩy đưa
làm bạn cùng cô lẻ
ta ru ta bốn mùa

chớm đông đầy cảm xúc
mượn câu chữ sẻ chia
lao xao miền giấy bút
nghe hạnh phúc tìm về









20 tháng 10, 2024

ĐOÁ HỒNG DÂNG NGOẠI



(Nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10)

Khi Mẹ mất con hãy còn đỏ hỏn
Ngoại một tay chăm sóc ẵm bồng
Bên lời ru vời vợi mênh mông
Con lớn lên giữa ầu ơ nhịp võng

Ngoại nhọc nhằn tháng ngày trong cuộc sống
Lặn lội thân cò nuôi đứa cháu mồ côi
Chạy chợ kiếm cơm gan ruột rối bời
Nhà lá đơn sơ thiếu sau hụt trước

Cơm độn khoai nồi canh trơ những nước
Nhìn trẻ thơ bữa đói bữa no
Lòng Ngoại như tơ vò
Tội tuổi nhỏ chịu nhiều bất hạnh

Áo bạc màu dầm mình trong giá lạnh
Ủ ấm cho con tiếp bước quãng đường dài
Ngày Ngoại ra đi trời đất lắm bi ai
Mây xám xịt ầm ào mưa giăng phủ

… Con nhớ Ngoại chiều nay ra thăm mộ
Thấy Ngoại cười đôi mắt sáng long lanh
Mười mấy năm xa cách nhớ bóng hình
Gió thoảng nhẹ ngỡ Ngoại về đâu đó!

Ba nén nhang cùng đóa hoa hồng đỏ
Tấm lòng con dâng tặng Ngoại kính yêu
Con cầu mong hồn Ngoại sớm tiêu diêu
Câu kinh kệ an nhiên miền cực lạc…








19 tháng 10, 2024

n g ộ

 


đẩy thuyền khỏi chốn vô minh
chợt nghe nhẹ hẫng yên bình nẻo tâm
ngại chi hai chữ thăng trầm…

















17 tháng 10, 2024

T h u t í m



Trời đã cuối thu.
Vẫn như mọi khi, sáng nay, tôi cùng chiếc xe đạp lang thang trên đường phố. Khí trời se se lạnh. Tôi có cảm tưởng đường phố vắng người đi bộ hơn. Chắc có lẽ mọi người còn say sưa quấn mình trong chiếc chăn ấm. Tôi nghĩ như thế!
Không cần phải khom mình tăng tốc như thói quen thường có, tôi nhủ thầm với mình và với những vòng xe: “ Chạy chậm thôi nhé! ”. Bởi vì tôi mãi bận ngắm mùa thu còn đọng lại trên hoa lá, cỏ cây, trên con dốc giáo đường với đầy hoa bằng lăng tím…
Cảm giác hụt hẫng như sắp lìa bỏ một cái gì gần gũi lắm, thân quen lắm…làm tôi nghe thẫn thờ và thật nhiều nuối tiếc. Mùa thu sắp xa tôi thật rồi!
Tôi yêu mùa thu, yêu một cách mù quáng, say mê. Nhìn những chiếc lá vàng rụng rơi theo chiều gió, cảm xúc tôi dâng đầy. Rồi tiết trời dìu dịu với gió heo may tràn ngập không gian gợi cho tôi một tình cảm man mác. Hoặc những buổi hoàng hôn mây trời tím ngắt đã làm con tim tôi không ngừng thổn thức, xuyến xao.
Giai điệu trữ tình của những ca khúc mùa thu cứ quyện lấy hồn tôi. Này là Nhìn những mùa thu đi của Trịnh Công Sơn, Thu vàng của Cung Tiến, Mùa thu cho em của Ngô Thụy Miên, Thu quyến rũ của Đoàn Chuẩn, Giọt mưa thu của Đặng Thế Phong…và còn nhiều, nhiều lắm…
Và chính vì yêu mùa thu nên tôi cũng chỉ thủy chung với một sắc màu duy nhất: màu tím. Mỗi tuần lên lớp 5 ngày là năm màu áo tím luân phiên: tím than, tím Huế, tím sim, tím môn, tím cà, tím bằng lăng…Và hầu như bạn bè, đồng nghiệp, học sinh, phụ huynh…ai cũng biết tôi đam mê màu tím. Mãi rồi hầu như người ta quên bẵng tên tôi mà chỉ nhớ tôi với cách gọi không nhầm với ai khác: cô-giáo-áo-tím!
Những lần báo cáo chuyên đề hay dạy thao giảng cho nhiều người xem, tôi đều chọn cho mình màu áo tím. Chính màu áo tím và chiếc kính cận gọng đen cho tôi sự tự tin hơn trước đám đông. Tôi có cảm giác mình thùy mị hơn, dễ thương hơn và duyên dáng hơn một chút.
Mùa thu sắp ra đi. Hồi tưởng lại, tôi chợt nhớ tôi của một thời áo dài tím mộng mơ ngày ngày đến lớp. Và bây giờ, với tôi, ngày ấy đã xa rồi…








15 tháng 10, 2024

n g ồ i n g ắ m s ự đ ờ i



(tam thể)

mưa nhớ ai mưa khóc
giọt rả rích đêm ngày?
cùng nỗi buồn rêu mốc
ngắm sự đời đổi thay!

giao mùa rơi rụng hiên đầy lá
một giấc Nam Kha biệt tháng ngày

xa rồi gác ngọc đền đài
ngồi ôm cổ tích u hoài chưa tan!








v u v ơ t a m t h ể

 


mới giã từ tháng Chín
nay đã giữa tháng Mười
thời gian qua chóng vánh
ngỡ ngàng áng mây trôi

đàn cầm to nhỏ câu hờn trách
phượng vắng loan xa biệt góc trời

tội thơ vần mãi chơi vơi
níu trăng gọi gió đâu lời trăm năm?








t ự t ì n h c h ớ m đ ô n g

 


(tam thể)

rón rén đông qua ngõ
se se bấc trở về
con tim gầy to nhỏ
lâu rồi quen tái tê

tiễn thu để lại niềm lưu luyến
lỡ hẹn trăm năm chữ nguyện thề

trập trùng muôn nẻo sơn khê
ngóng Nam trông Bắc tứ bề quạnh hiu
















đ â u r ồ i k h ú c t r i â m ?



tách cà phê đắng sáng nay
tự dưng gợi nhớ tháng ngày xa xôi
tri âm một thuở đâu rồi?








14 tháng 10, 2024

t ả n m ạ n c u ố i t h u

 




Xoè tay nhẩm tính, tôi chợt giật mình vì thời gian trôi qua nhanh quá! Mới hôm nào còn rộn rã đón thu vậy mà sáng nay hình như thu đã phai tàn. Trên con đường men bờ kè, cơn gió se se, lành lạnh đậu vào vai áo
Một chút nuối tiếc len nhẹ vào hồn, vào tim. Tôi hát khe khẽ, vừa đủ để mình nghe: “Nhìn những mùa thu đi, tay trơn buồn ôm nuối tiếc. Nghe gió lạnh về đêm, hai mươi sầu dâng mắt biếc, thương cho người rồi lạnh lùng riêng…”. Ca từ da diết của bài hát đã bao lần làm tôi xúc động. Thu đến, thu đi, chiều tím loang vỉa hè và nỗi ray rứt khi đi bộ dưới hàng cây ngắm lá vàng rơi rụng. Tôi đã nhớ, nhớ vô cùng những ngày xa xưa ấy. Kỷ niệm đẹp của một thời hoa mộng như bộ phim lần lượt hiện ra trước mắt mà nhiều lần tôi ngỡ đã lãng quên, chôn vùi đâu đó. Chút cay cay nơi khoé mi đưa tôi trở về thực tại. Giờ tôi chẳng còn gì ngoài mười ngón tay trơn và lòng bàn tay với những đường chỉ tay ngoằn ngoèo đứt gãy. Bạn bè thân thường bảo tôi nặng lòng với quá khứ. Bởi thế nên thơ tôi gần như chẳng có mùa xuân, nụ cười trong thơ là một điều xa xỉ. Mãi cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa thay đổi được dòng thơ của mình. Tại tôi cố chấp, bảo thủ hay khả năng chỉ dừng lại ở giới hạn ấy? Tôi không biết và không muốn biết. Chỉ biết một điều là tôi nghe vô cùng hụt hẫng khi biết rằng mùa thu sắp ra đi, bỏ lại tôi bơ vơ trong trời đông lạnh giá.
Con đường nào cũng có điểm dừng. Quy luật đất trời đã là mặc định. Tôi nói nhỏ cùng tôi: “Thôi đừng buồn thêm nữa, trời vẫn còn thu mà! Hãy tung tăng xuống phố nhặt lá vàng rơi! Hãy tận hưởng tiết trời dìu dịu của mùa thu còn sót lại!”














13 tháng 10, 2024

l ụ c b á t b a c â u

 


chèo thuyền ra ngắm biển khơi
lao xao sóng nước ngọt lời yêu thương
bỏ buông mấy nỗi chán chường…









10 tháng 10, 2024

m ừ n g s i n h n h ậ t t h á n g 1 0

 


hôm nay trời xanh ngắt
mừng sinh nhật của người
nến hồng thay khúc hát
tuổi mới nhiều niềm vui

cũng rất là lâu lắm
thơ lạ mặt cùng nhau
bởi mây mù ảm đạm
bởi sóng cuộn ba đào

khúc tri âm một thuở
vẫn chưa hề lãng quên
vì đâu tình dang dở
phai nhạt cả câu vần?

tất cả là phù phiếm
thoắt đến rồi thoắt đi
xếp lại bao kỉ niệm
nhớ tiếc mãi làm gì?

hãy vui lên người nhé
dù nghìn trùng cách xa
dù cuộc đời dâu bể
thơ vẫn hoài ngân nga!























08 tháng 10, 2024

T r ờ i v ẫ n c ò n t h u

 


Như thường lệ, đúng 4:30 sáng, tôi và chiếc xe đạp lại tung tăng cùng nhau trên đoạn đường đi về hơn tám cây số. Trời sáng nay hơi lạnh, gió se sắt đậu ở bờ vai ngỡ tưởng bấc về.
Tự dưng tôi nghe hơi buồn buồn nuối tiếc. Cũng như hầu hết các bạn làm thơ, tôi rất yêu mùa thu. Dù miền Nam chỉ hai mùa mưa nắng nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự hiện diện của thu nhè nhẹ quanh mình. Thời tiết mùa thu dịu dàng chứ không oi bức như mùa hạ nóng bỏng cũng không rét buốt như tiết đông lạnh giá. Có thể ví mùa thu dễ thương như cô gái trẻ duyên dáng khoác trên người chiếc áo hoa đi từng bước nhẹ bên thảm cỏ, mắt mơ màng ngước nhìn khoảng trời xanh mát.
Mà thật lạ, giữa bốn mùa trong một năm, tôi lại thấy mùa thu qua nhanh lắm. Sau những ngày hạ dài lê thê, mệt mỏi, nắng chói chang rực lửa, có khi kéo dài hơn năm, sáu tháng, bỗng một ngày tháng 8 nắng có vẻ dịu hơn, khí trời bớt oi bức hơn, thỉnh thoảng xuất hiện vài cơn gió nhẹ mơn man, tôi biết mùa thu đã về. Thế là mọi người hân hoan ra phố thưởng thức vẻ đẹp quyến rũ của mùa thu. Biết bao bài thơ ca ngợi mùa thu lấp lánh qua từng câu chữ. Chưa được bao lâu, mùa thu lại âm thầm vẫy tay từ biệt nhường chỗ cho mùa đông và để lại niềm thổn thức khôn nguôi.
Vòng xe đạp quay đều đưa tôi trở về thực tại. Vẫn còn mùa thu nồng nàn thơm ngát hương hoa trên nhành cây, bãi cỏ. Thu vẫn còn lãng đãng như sương, êm đềm như gió làm say mê vô vàn thi tứ. Trong tận cùng sâu thẳm của con tim, tôi chợt nhận ra: Trời vẫn còn thu, tôi vẫn còn có quyền mơ mộng!








06 tháng 10, 2024

c ó b a o g i ờ n g ư ờ i b i ế t ?

 


có bao giờ người biết
đằng sau vẻ lạnh lùng
làm bạn cùng băng tuyết
buồn nối buồn rưng rưng

có bao giờ người biết
lần hội ngộ thu nào
giờ xa xôi biền biệt
tận thiên hà trên cao

có bao giờ người biết
ốc đảo ngồi thẩn thơ
ngước nhìn mây tím biếc
ngỡ dáng ai mịt mờ

có bao giờ người biết
nụ cười má lúm xưa
thiên thu ngàn nhớ tiếc
sầu rụng rơi bốn mùa

cổ tích tình một thuở
trôi theo đợt sóng ngầm
ngày tháng dài trăn trở
tưởng vọng hoài trăm năm













c h i ề u c u ố i t h u

 


chiều lang thang xuống phố
nghe buồn lên mắt môi
len qua dòng xe cộ
bờ vai tựa đâu rồi

lạc nhau từ dạo ấy
hai ngả đường cách xa
để vần thơ khắc khoải
hoài tưởng nhớ ngọc ngà

sợi mây sầu giăng mắc
vướng víu hồn thơ tôi
gió cuối thu se sắt
phai nhạt mất nụ cười…















03 tháng 10, 2024

m ư a n ử a đ ê m

 


nửa đêm mưa ghé
quạnh quẽ không gian
không dưng nước mắt chảy tràn
ca dao lạc mất ngỡ ngàng khúc ru

mịt mù sương gió
biết tỏ cùng ai
đèn khuya vàng vọt canh chầy
liêu xiêu bóng lẻ hao gầy tháng năm

đàn cầm lỡ nhịp
nuối tiếc mà chi
quay lưng níu kéo làm gì
vùi chôn cổ mộ sầu bi đứt lìa!…









02 tháng 10, 2024

c ả m x ú c v ỡ o à



tự nhiên vui lắm sáng nay
gió mây hội ngộ bao ngày cách xa
lâng lâng cảm xúc vỡ oà…








01 tháng 10, 2024

g i ã t ừ k h ú c t r i â m



giã từ
khúc hát tri âm
chuyện ngày xưa ấy
lạc lầm đó thôi

bây giờ
tôi
chỉ mình tôi
yên bình ốc đảo
thảnh thơi bốn mùa

vui cũng sớm nắng chiều mưa!...








30 tháng 9, 2024

g i ã b i ệ t t h á n g C h í n

 


còn vài khắc nữa thôi
tháng Chín chào giã biệt
không dưng nghe bồi hồi
một chút gì nuối tiếc

thời gian qua chóng vánh
vùn vụt áng mây trôi
ốc đảo sầu cô quạnh
đánh rơi mất nụ cười

tìm vui bên câu chữ
thơ hoạ là tri âm
quên cuồng phong bão lũ
quên hư ảo lạc lầm…

















29 tháng 9, 2024

c h à o đ ó n t h á n g M ư ờ i

 


bão dông 
rồi cũng qua mau
tháng Chín trĩu nặng 
biết bao ngậm ngùi

dang tay 
chào đón tháng Mười
sắc thu bàng bạc 
gọi mời tứ thơ

áng mây 
tựa cửa mong chờ
heo may nhè nhẹ 
ngẩn ngơ nỗi lòng








20 tháng 9, 2024

n ỗ i n i ề m t h ơ

 


trời mới vừa hửng nắng
bỗng mưa ghé bất ngờ
tạt qua góc hiên vắng
làm sụt sùi túi thơ

tội nghiệp mấy con chữ
lem luốc hết cả rồi
bài thơ còn dang dở
ngậm ngùi nước cuốn trôi

không dưng nghe tủi phận
biết than vãn cùng ai
thơ một đời lận đận
trĩu nặng nét u hoài













b ì n h a n n g à y m ớ i

 


ngoài sân 
nắng đã lên rồi
đem thơ hong ấm 
góc trời bình an

bão dông 
xin hãy nhẹ nhàng
nở hoa hạnh phúc 
ngập tràn sắc thu








18 tháng 9, 2024

n ó i v ớ i b ã o s ố 4

 


ngoài kia cơn áp thấp
trong đây mưa kín trời
nắng hãy còn ẩn nấp
ở phương nào xa xôi?

bão Yagi vừa ghé
tiếng khóc vang thấu trời
thương phận đời dâu bể
nước mắt mặn bờ môi

nghe vọng từ xa thẳm
người thân đâu hết rồi
trung thu về ảm đạm
biết bao giờ phai phôi?

chắp tay xin cầu nguyện
cho mưa thuận gió hoà
bão ơi hãy lặng tiếng
cho ngậm ngùi trôi xa















17 tháng 9, 2024

t a n k a g i ữ a t h u

 


giữa thu
mưa mù giăng mắc
quay quắt
trăng khuất đâu rồi
câu kiều rụng rơi…








12 tháng 9, 2024

XÚC CẢM!!! THƠ - ĐỜI HOÀNG THỊ LÃNG MÂY



Tôi gặp Hoàng Thị Lãng Mây rất tình cờ như mọi sự tình cờ ở những vần thơ. Chỉ khác là đọc thơ em rồi trong lòng luôn khát khao được coi em là hồng nhan tri kỷ.
Tôi muốn viết thật nhiều về em mà hiểu biết giới hạn, tinh lực giới hạn. Đôi khi còn sợ góc nhìn ấu trĩ của mình làm tổn thương đến những câu vần được chưng cất từ trí não, từ con tim đang đập nhịp đập sắt se đau đớn.
Đối với tôi Hoàng Thị Lãng Mây không thuộc một biểu tượng, tôi viết về em đơn giản vì một tấm lòng.
Tôi gọi tiếng "em" chân thành cho dù ngoài đời có thể tôi còn ít hơn em năm bảy tuổi. Nhưng điều đó có hề chi khi nàng thơ trong em đã khắc vào tim không bôi xóa nổi. Thơ em đã cho tôi miền trú ngụ ấm áp thanh tao để tự tâm gột rữa những rêu phong dâu bể đời thường.
"Hãy thong dong đi trọn nẻo đường đời
Dù đá sỏi gập ghềnh bao chướng ngại
Chân cứ bước mặc đêm dài tê tái
Dẫu trời đông buốt giá ngập sương giăng". ( Trích thơ Lãng Mây)
Hoàng Thị Lãng Mây không chỉ mang đến diễn đàn thơ một số lượng lớn với nhiều tác phẩm có giá trị nghệ thuật cao.
Công chúng yêu thơ đón nhận những tác phẩm đã được xuất bản với sự thẩm định nghiêm ngặt của NXB HỘI NHÀ VĂN, NXB THANH NIÊN. Những" Bóng Mây, Khúc Tương Tư, Mây Tím, Nốt Lặng Trong Đêm hay Vần Thơ Tri Kỷ" là minh chứng một sức viết kì lạ của người nữ sĩ đang phải hằng ngày vật lộn với căn bệnh thể chất của se sắt con tim.
Không biết có phải thơ là thần dược cho trái tim bé bỏng đang loạn nhịp của em không? hay như một nữ sĩ phương Tây đã từng nói:
" Đây là khoản hao mòn kinh khủng nhất
Hao mòn tim và mai một tinh thần"
Mà em vẫn cứ viết vẫn cố dành thời gian giao lưu với những bạn thơ yêu quý mình.
Lãng Mây ơi!" Áng mây buồn muôn thuở" trong tâm hồn " Lều Thơ Phiêu Lãng" đừng bay quá xa hãy trở về với diễn đàn thơ với mái ấm dưỡng nuôi mầm chồi thơ ca của mình. Dẫu nơi đây còn nhiều tao loạn, lắm đa đoan.
Nhiều khi trăn trở dõi theo đường thơ mà biết em đang đi và hướng tới cách biểu cảm như một "kiếp tu" để đẩy cao giá trị tuyệt đỉnh của đạo đức.
Nhưng!... Lãng Mây ơi!..
" Đời thăng trầm dâu bể
Em mỏng manh tơ trời..." ( trích thơ Lãng Mây )
Hãy mở rộng ý nghĩa của chữ tu cho hồn thơ em mãi lấp lánh sắc màu, cho những khát khao cháy bỏng. Hãy cứ điểm trang cho những xúc cảm đang thao thức trong nhịp đập trái tim bé bỏng đáng thương ấy mà đợi chờ như em đã từng "Chải tóc chờ thu"
Dù ở góc nhìn nào người yêu thơ cũng thẩm thấu được một ý tưởng thơ, một phong cách thơ thật nồng nàn nhân hậu . Tuy khá thành công trên cung bậc văn chương. Lãng Mây vẫn ẩn sâu khép mình trong khung trời thơ ca đương đại.
Một lần tình cờ lang thang trên mạng tôi đọc được bài viết của báo Bình Dương về cô giáo nhà thơ Đỗ Mỹ Loan tên thật của Lãng Mây hiểu được đôi chút về cuộc sống hiện tại về những cơn đau em đang phải vật lộn mà cảm phục mà yêu kính vô ngần.
Một tâm hồn, một trái tim luôn vượt lên nỗi đau thể chất, để vẫn rộn ràng đập những nhịp đập nồng nàn đôn hậu với thơ với đời. Những câu chữ vuột ra từ trái tim không khỏe mạnh ấy đã làm chuếnh choáng hồn tôi.
Lãng Mây ơi!
Hãy để những " Nốt lặng trong đêm" tấu lên khúc tình ca rạng ngời tình yêu đôi lứa. Hãy để vầng "mây tím" lãng du bồng bềnh bay trên khung trời thơ ca mà điểm trang sắc màu cho thêm lung linh dịu vợi.
Những " vần thơ tri kỷ " kia mãi mãi là cầu nối xuyên suốt mọi tâm hồn thơ để khẳng định: " Không có con đường nào đẹp đẽ hơn, thánh thiện hơn con đường đến với thơ ca"./.
BMT – Ngày 10/7/2015
Lều Thơ Phiêu Lãng





































06 tháng 9, 2024

t h u v ề v ớ i b i ể n

 


vượt hơn trăm cây số
ta tìm về biển khơi
bước chân như bỡ ngỡ
chờ đợi ai góc trời

nghe ngoài kia bão nổi
trong này sóng lao xao
mắt rưng rưng hờn dỗi
lạ lẫm cả câu chào

chú dã tràng ngơ ngác
lặng thinh nhuốm u hoài
ta ngu ngơ giấu mặt
men thơ chừng nhạt phai

vượt hơn trăm cây số
ta tìm về biển khơi
vẫn còn đây ngọn gió
khúc ca dao ấm lời











03 tháng 9, 2024

d ặ n l ò n g

 


dặn lòng thôi đừng buồn
đừng để sầu lên mắt
quá khứ hãy bỏ buông
hư ảo là có thật

hãy quên đi kỷ niệm
xôn xao của một thời
mây dịu dàng sắc tím
gió ân cần khôn nguôi

chẳng còn ai chia sẻ
giọt đắng đọng đầu môi
quen rồi miền quạnh quẽ
thơ ru ta ấm lời

dặn lòng thôi đừng buồn
đừng vỡ oà cảm xúc
thảng thốt hạt mưa tuôn
dáng hình nào lẩn khuất









01 tháng 9, 2024

c h à o t h á n g C h í n



tháng Chín mới vừa ghé ngang
thơm tho áo lụa dịu dàng làm duyên
mím chi nở nụ cười hiền
mùa thu e ấp bên hiên đón chào


















31 tháng 8, 2024

n g à y c u ố i c ù n g t h á n g T á m

 


ngày cuối cùng tháng Tám
ngoảnh nhìn lại hôm qua
mây thu giăng ảm đạm
cho cảm xúc vỡ oà

có lẽ từ lâu lắm
bỏ quên đi tháng ngày
ngổn ngang bao buồn chán
thơ tưởng chừng nhạt phai

mười năm qua chóng vánh
còn chút gì luyến lưu
vườn xưa giờ hoang lạnh
cỏ hoa nhuốm tiêu điều

ngày cuối cùng tháng Tám
thả nỗi buồn trôi sông
chờ mai trời nắng ấm
đem hong lại thơ vần



















30 tháng 8, 2024

n g à n g ọ c c ủ a m ộ t t h ờ i

 


cũng thật là lâu lắm
để tâm hồn đi hoang
tựa cửa ngồi suy ngẫm
khúc yêu thương võ vàng

cũng thật là lâu lắm
chữ nghĩa chừng nhạt phai
ngổn ngang chuyện mưa nắng
quên gác tía đền đài

cũng thật là lâu lắm
ốc đảo hoài lặng thinh
nơi góc trời xa thẳm
còn nhớ chăng bóng hình?

bên ly cà phê đắng
ngắm từng giọt rơi rơi
nghe đâu đây văng vẳng
ngà ngọc của một thời

nghe đâu đây văng vẳng
ngà ngọc của một thời…













26 tháng 8, 2024

b i ệ t l y

 


phố núi vàng tươi sắc dã quỳ
thẫn thờ mắt lệ tiễn người đi
hoàng hôn bảng lảng đầy mây tím
mặn đắng ngập hồn cảnh biệt ly








14 tháng 8, 2024

h ì n h n h ư m ù a t h u đ ã v ề



mơ hồ trong buổi sáng nay
hình như mùa thu đã về trước ngõ
mùa thu thẹn thùa nấp sau cửa sổ
cho ta nghe
trong rộn rã đất trời
dìu dặt gió heo may

thảng thốt chẳng nên lời
nhè nhẹ tứ thơ bay
đã lâu lắm khô cằn miền chữ nghĩa
muốn viết nhưng ngậm ngùi dâu bể
nỗi tủi hờn luôn dằn vặt con tim

khẽ nghiêng đầu ngắm chiếc lá rơi êm
nghe đâu đây khúc trăm năm trỗi dậy
ánh mắt bao dung thôi không còn khắc khoải
giấy mực ngỡ ngàng trước mọi đổi thay

hình như mùa thu đã về trong buổi sáng nay
hình như mùa thu đã về trong buổi sáng nay…










12 tháng 8, 2024

n g h e m ù a t h u v ề



nghe nói Hà Nội đã vào thu
gió heo may ngập tràn góc phố
các nàng thơ áo xanh áo đỏ
bên những giỏ hoa khoe sắc rạng ngời

vậy mà mới sáng nay thôi
khi đạp xe lang thang trên đường vắng
thành phố quê hương tôi vẫn im lìm nín lặng
đón bước chân qua... sợi nắng âm thầm

bỗng mơ hồ trỗi dậy khúc trăm năm
đã lâu lắm… hai ngả đường xuôi ngược
ngoảnh mặt quay lưng để đêm dài thổn thức
lục bát bơ vơ nhạt tứ phai vần

nghe mùa thu về lòng chợt bâng khuâng…











11 tháng 8, 2024

l ụ c b á t b a c â u

 


thẫn thờ trước cuộc bể dâu
trăm năm hư ảo hoá màu nhạt phai
chớm thu trĩu nặng u hoài…
















11 tháng 7, 2024

q u a m ù a d ô n g b ã o

 


qua mấy mùa dông bão
bình minh hé sắc hồng
những nỗi niềm đau đáu
thả trôi về nẻo không

bao lâu rồi chìm đắm
trong mờ mịt ảo hư
hồn thơ hoài ướt đẫm
lạc bước bởi sương mù

khúc ca dao một thuở
tưởng chừng đã phôi phai
ngọc ngà miền quá khứ
trở dậy buổi sáng ngày

nở nụ cười hiền dịu
xua tan bao chán chường
cảm ơn đoá hàm tiếu
gởi muôn vàn yêu thương











04 tháng 7, 2024

b i ề n b i ệ t t ứ t h ơ

 


tứ thơ biền biệt phương trời
tội cho con chữ đứng ngồi chẳng yên
không dưng khoé mắt lệ viền…