14 tháng 10, 2024

t ả n m ạ n c u ố i t h u

 




Xoè tay nhẩm tính, tôi chợt giật mình vì thời gian trôi qua nhanh quá! Mới hôm nào còn rộn rã đón thu vậy mà sáng nay hình như thu đã phai tàn. Trên con đường men bờ kè, cơn gió se se, lành lạnh đậu vào vai áo
Một chút nuối tiếc len nhẹ vào hồn, vào tim. Tôi hát khe khẽ, vừa đủ để mình nghe: “Nhìn những mùa thu đi, tay trơn buồn ôm nuối tiếc. Nghe gió lạnh về đêm, hai mươi sầu dâng mắt biếc, thương cho người rồi lạnh lùng riêng…”. Ca từ da diết của bài hát đã bao lần làm tôi xúc động. Thu đến, thu đi, chiều tím loang vỉa hè và nỗi ray rứt khi đi bộ dưới hàng cây ngắm lá vàng rơi rụng. Tôi đã nhớ, nhớ vô cùng những ngày xa xưa ấy. Kỷ niệm đẹp của một thời hoa mộng như bộ phim lần lượt hiện ra trước mắt mà nhiều lần tôi ngỡ đã lãng quên, chôn vùi đâu đó. Chút cay cay nơi khoé mi đưa tôi trở về thực tại. Giờ tôi chẳng còn gì ngoài mười ngón tay trơn và lòng bàn tay với những đường chỉ tay ngoằn ngoèo đứt gãy. Bạn bè thân thường bảo tôi nặng lòng với quá khứ. Bởi thế nên thơ tôi gần như chẳng có mùa xuân, nụ cười trong thơ là một điều xa xỉ. Mãi cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa thay đổi được dòng thơ của mình. Tại tôi cố chấp, bảo thủ hay khả năng chỉ dừng lại ở giới hạn ấy? Tôi không biết và không muốn biết. Chỉ biết một điều là tôi nghe vô cùng hụt hẫng khi biết rằng mùa thu sắp ra đi, bỏ lại tôi bơ vơ trong trời đông lạnh giá.
Con đường nào cũng có điểm dừng. Quy luật đất trời đã là mặc định. Tôi nói nhỏ cùng tôi: “Thôi đừng buồn thêm nữa, trời vẫn còn thu mà! Hãy tung tăng xuống phố nhặt lá vàng rơi! Hãy tận hưởng tiết trời dìu dịu của mùa thu còn sót lại!”














Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét