ngoài kia bão rớt
trong này mưa giăng
chợt thấy băn khoăn
một năm dâu bể
mùa thu lặng lẽ
vẫy tay giã từ
để lại sầu tư
lá vàng rơi rụng
bấc về lạnh cóng
se sắt bờ vai
cho nỗi u hoài
trĩu đầy lên mắt
mưa không ngớt hạt
mây đen mịt mù
lặng ngắt lời ru
chớm đông gờn gợn
ngoài kia sóng lượn
bão dữ gió dông
Trà Mi não lòng
tan nhanh đi nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét