07 tháng 10, 2016

TỘI CÂU LỤC BÁT BƠ THỜ







Hình như
thu vẫn còn đây
Chiều cao nguyên
chợt mưa mây xám trời

Ly cà phê
đắng đầu môi
Giọt sóng sánh
giọt bồi hồi
nhớ nhung

Lô xô
mây núi trập trùng
Sương khói mịt mùng
chẳng thấy quán thơ

Tội
câu lục bát bơ thờ
Lặng ngắm mây mờ
tâm sự
ngổn ngang!










05 tháng 10, 2016

LẮNG ĐỌNG HOÀNG HÔN







Thôi em về chiều đã tàn trong mắt
Sợi nắng vàng héo hắt dáng chao nghiêng
Ly cà phê đắng ngắt gợi ưu phiền
Khúc tình lỡ nghe chừng như day dứt

Thôi em về để giọt lòng thổn thức
Mây tím buồn giăng phủ cả không gian
Hai tay gầy che chẳng hết bẽ bàng
Để mặn đắng riêng mình em cam chịu

Thôi em về kẻo nỗi buồn nặng trĩu
Sẽ quẩn quanh cho đêm mãi u hoài
Bóng tối tràn lẩn khuất dáng hình ai
Lòng quay quắt giữa muôn vàn tinh tú

Thôi em về hồn thơ chừng ủ rũ
Chắc dỗi hờn cúi mặt khóc lặng câm
Ghế đá kia cùng mảng tối âm thầm
Giữ giùm em mọi nỗi niềm tâm sự

Hoàng hôn xuống sao ngổn ngang câu chữ
Ánh trăng mờ khép nép phía trời xa
Trái tim ơi… đừng đau đáu vỡ òa
Làm ướt đẫm trang thơ buồn muôn thuở









04 tháng 10, 2016

THƠ VẬN TRẦM TƯ






Buồn dâng đến tận chân mây
Hoàng hôn đã xuống ngập đầy trang thơ
Chia tay hồn chợt ngẩn ngơ
Biết rằng phía trước mịt mờ trăng sao

Đâu bờ vai của hôm nào?
Giờ đây băng giá chảy vào trong tim
Mắt sầu mòn mỏi kiếm tìm
Níu làm sao được bóng đêm nhạt nhòa

Ưu phiền cứa nát thịt da
Sông đời cũng lắm phong ba thác ghềnh
Mình ta đứng giữa chênh vênh
Vực sâu hun hút lênh đênh phận người

Nốt trầm vỡ vụn chơi vơi
Cung đàn lỡ nhịp ngậm ngùi thiên thu
Tuổi tên bỗng hóa sa mù
Thơ vần trĩu nặng trầm tư tháng ngày








03 tháng 10, 2016

NGHẸN NGÀO LỜI GIÃ BIỆT






Đà Lạt chiều nay
Tầm tã mưa rơi
Ta lang thang
Dưới màu mây xám đục
Vẫn là ta
Của tháng ngày côi cút
Nghĩ đời mình
Sao lắm nỗi đa đoan!

Giọt nước mưa
Thấm vai áo ngỡ ngàng
Nhớ thật nhiều
Vòng tay nào che chắn
Mưa nhạt nhòa
Ta cúi đầu cam phận
Thôi cũng đành
Đừng sướt mướt thở than

Tình đã xa
Xa vời vợi ngút ngàn
Nghiến chặt răng
Nghẹn ngào lời giã biệt
Khép mong nhớ
Khép đợi chờ nuối tiếc
Để yên lòng
Xoa dịu một hồn thơ

Mưa vẫn rơi
Chân nhẹ bước thẫn thờ
Đừng bật khóc
Bởi phố đầy bóng nước
Cũng đừng buồn
Biết đâu chừng phía trước
Một tứ thơ
Rơi rớt
Đợi ven đường








02 tháng 10, 2016

TÔI NÓI VỚI TÔI







Ngỡ ngàng bèo dạt hoa trôi
Chợt thấy bồi hồi trước cảnh bể dâu
Bến xưa sao mãi u sầu
Nhớ nhung câu hát ví dầu thuở nao

Sông sâu dò mãi con sào
Thảng thốt nghẹn ngào thuyền cũ bặt tăm
Nỗi buồn dài tận trăm năm
Vần thơ tủi phận khóc thầm thâu đêm

Để cho đau thắt buồng tim
Lãng quên đi nhé kiếm tìm uổng công
Đứng nhìn dòng nước mênh mông
Vô thường được mất não lòng mà chi

Vẳng bên tai tiếng thầm thì
Bỏ quên hai chữ vô vi bên đời
Đừng tuyệt vọng nhé, tôi ơi
Ngước lên để thấy bầu trời ngát xanh!








01 tháng 10, 2016

RỘN RÃ THÁNG MƯỜI







Tháng mười về rồi đây
Sao nỗi buồn vẫn cũ
Sao dáng ngồi ủ rũ
Hồn thơ mãi lạc loài?

Tìm trong hạt sương mai
Kỷ niệm ngày xưa ấy
Chừng như trong hoang hoải
Vụn vỡ… tự lâu rồi!

Tìm trong đám mây trôi
Nhọc nhằn bao ký ức
Tháng ngày hoài ray rứt
Con chữ luống ngậm ngùi

Thèm lắm một nụ cười
Trên bờ môi héo hắt
Thèm long lanh ánh mắt
Chỉ một chút…mà thôi!

Sông bên lở bên bồi
Mãi hai bờ xa cách
Nói chi câu hờn trách
Thêm ngổn ngang nỗi niềm

Nỗi buồn hãy ngủ yên
Bên lời ru vời vợi
Rộn rã ngày nắng mới
Ca dao nhoẻn môi cười