Ngỡ ngàng
bèo dạt hoa trôi
Chợt thấy bồi
hồi trước cảnh bể dâu
Bến xưa sao
mãi u sầu
Nhớ nhung câu
hát ví dầu thuở nao
Sông sâu dò
mãi con sào
Thảng thốt
nghẹn ngào thuyền cũ bặt tăm
Nỗi buồn dài
tận trăm năm
Vần thơ tủi
phận khóc thầm thâu đêm
Để cho đau
thắt buồng tim
Lãng quên đi
nhé kiếm tìm uổng công
Đứng nhìn
dòng nước mênh mông
Vô thường được
mất não lòng mà chi
Vẳng bên tai
tiếng thầm thì
Bỏ quên hai
chữ vô vi bên đời
Đừng tuyệt vọng
nhé, tôi ơi
Ngước lên để
thấy bầu trời ngát xanh!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét