Buồn dâng đến
tận chân mây
Hoàng hôn đã
xuống ngập đầy trang thơ
Chia tay hồn chợt ngẩn ngơ
Biết rằng
phía trước mịt mờ trăng sao
Đâu bờ vai của
hôm nào?
Giờ đây băng
giá chảy vào trong tim
Mắt sầu mòn
mỏi kiếm tìm
Níu làm sao
được bóng đêm nhạt nhòa
Ưu phiền cứa
nát thịt da
Sông đời
cũng lắm phong ba thác ghềnh
Mình ta đứng
giữa chênh vênh
Vực sâu hun
hút lênh đênh phận người
Nốt trầm vỡ
vụn chơi vơi
Cung đàn lỡ nhịp ngậm ngùi thiên thu
Tuổi tên bỗng
hóa sa mù
Thơ vần trĩu
nặng trầm tư tháng ngày
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét